Giáo Y Ngây Thơ

Chương 865: Cảnh tượng quỷ dị

Chương 865: Cảnh tượng quỷ dị
- Xảy ra chuyện gì?
Nam Cung Tiên Nhi nhướng mày, tuy đây là phía Tây của đại lục phương Đông, là nơi hẻo lánh nhất. Nhưng đã hình thành một thành, còn là một thành phố mười vạn người, sao ngay cả bóng một người cũng không có?
Không có người trả lời Nam Cung Tiên Nhi. Cả nhóm đi vào cửa thành, phát hiện tất cả các cửa hàng đều mở. Tất cả hàng hóa đều ở trên quầy, nhưng lại không thấy một bóng người, đi vào bất cứ một cửa hàng, phát hiện trên quầy phủ một lớp bụi không tính là dày. Cho thấy cửa hàng này cũng hơn mười ngày không có người đến rồi.
Lại đi tiếp mấy cửa hàng khác, kết quả có được đều như vậy, nhóm người Miêu Húc đều cau mày lại. Khi họ đi xuyên qua cả thành, phát hiện tất cả các cửa hàng đều là như thế, tất cả hàng hóa của thành đều còn, chỉ duy nhất không có bóng dáng con người.
Một thành phố lớn như vậy, trống trơn, không một bóng người. Cho dù là giữa ban ngày, mọi người cũng cảm thấy một trận gió lạnh vù vù thổi qua.
- Xem ra ở đây xảy ra biến cố gì đó...
Tiêu Vô Thần đưa ra kết luận.
- Thành tiếp theo cách đây bao xa?
Miêu Húc cau mày nói.
- Khoảng 500 km…
Nam Cung Tiên Nhi nói. Tuy Tiêu Vô Thần nắm giũ hệ thống tình báo của Thánh Đình, nhưng tình báo nhằm vào phương Đông lại rất ít. Địa lý ở đây càng không rõ bằng Nam Cung Tiên Nhi.
- Vậy tối nay nghỉ ngơi ở đây một đêm…
Miêu Húc đưa ra quyết định. Đối với việc vì sao thành phố này không có một người, dù hắn có chút hiếu kỳ, nhưng sẽ không vì thế mà cố tình đi tìm hiểu. Mục tiêu của hắn là tiến vào nội địa đại lục phương Đông, điều tra thực lực hiện nay của liên minh Thiên Đạo.
Tất cả mọi người không có ý kiến gì, tìm một khách sạn lớn ở lại. Đối với kho đồ ăn của khách sạn, mọi người cũng không động đến, dù sao trên đường họ săn giết không ít ma vật, trong đó còn có không ít ma vật cấp cao. Tuy nói thịt của những ma vật này không có tác dụng lớn với họ, nhưng vẫn mạnh hơn so với thực phẩm bình thường, mấy người đốt lửa trực tiếp ở hậu viện khách sạn, nấu đồ ăn.
Dùng qua bữa, sắc trời đã hoàn toàn tối, thành phố nội địa của đại lục phương Đông, đều có hệ thống điện cung cấp. Nhưng thành Tây Lương hiển nhiên không có thiết bị như vậy. Cho dù có, lúc này cũng không có ai phát điện. Một thành phố lớn như vậy tối om, ở thời đại Mạt Pháp, ngay cả sao cũng khó nhìn thấy được.
Nhóm người Miêu Húc tìm một gian phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi. Hai tháng liên tục lặn lội đường xa, bao nhiêu cũng có chút mệt mỏi, ít nhất là trên mặt tinh thần rất mệt nhọc, cũng cần nghỉ ngơi. Để Tiểu Hoa và Tu La gác đêm, một đoàn người an tâm ngủ trong phòng.
Miêu Húc không nằm xuống ngủ, mà ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tu luyện Thần Hồn. Cách đại lục phương Đông càng gần, linh khí trời đất càng dồi dào. Bây giờ nồng độ linh khí trời đất ở đây, đã đậm đặc hơn ở phương Tây rất nhiều rồi. Báo thù là một việc lớn, hắn phải nắm bắt từng chút thời gian để tăng cường tu vi của mình.
Sau khi vận hành Thiên Địa Thánh Hoàng kinh qua hai vòng, Miêu Húc chợt nghe thấy tiếng “đông đông đông…”, lông mi giật giật, Miêu Húc dừng vận công, bắt đầu lắng nghe âm thanh này. Nhưng khiến hắn nghi hoặc là, khi hắn bắt đầu lắng nghe cẩn thận, âm thanh này lại biến mất.
Miêu Húc nhíu mày, vừa chuẩn bị tiếp tục bắt đầu vận công, lại nghe thấy tiếng “đông đông đông…” vang lên. Lặp lại như thế nhiều lần, cuối cùng Miêu Húc đứng lên . Lúc này, vừa hay vang lên tiếng gõ cửa. Miêu Húc đi đến trước cửa phòng, giở tay mở cửa, nhìn thấy Nam Cung Tiên Nhi mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt đứng ở cửa, trên mặt có sự lo lắng.
- Cửu Dương, anh có nghe thấy tiếng “đông đông đông” không?
Cửu Dương, đây là cái tên trước khi xuất phát từ phương Tây, Miêu Húc tự lấy cho mình, tự nhiên là không muốn để lộ chút sơ hở gì.
Chỉ là bây giờ đêm hôm khuya khoắt, lại là lúc riêng tư…
Lông mày Miêu Húc nhếch lên, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
- Có, em cũng nghe thấy à?
Miêu Húc mở miệng nói.
- Ân…
Nam Cung Tiên Nhi khẽ gật đầu, muốn nói cái gì đó, cửa gian phòng đối diện đột nhiên một tiếng mở ra. Sau đó hai người liền nhìn thấy dáng người Tiêu Tĩnh Thần đi từ trong ra. Nhưng nhìn gã giống như mộng du, căn bản không nhìn Miêu Húc và Nam Cung Tiên Nhi một cái. Ngược lại đi trên hành lang, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Miêu Húc cùng Nam Cung Tiên Nhi liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra sự kinh ngạc trong mắt lẫn nhau. Chẳng lẽ gã có thói quen bị mộng du?
- Thần…
Miêu Húc mở miệng lạnh lùng nói một tiếng, nhưng Tiêu Tĩnh Thần hoàn toàn không nghe thấy, chỉ tự mình đi về phía trước. Rất nhanh, y đã đi tới trong sân, sau đó tiếp tục mờ mịt đi về phía trước.
Tiếng “đông đông đông…” lại vang lên lần nữa, mà Tiêu Tĩnh Thần đã đi đến cửa khách sạn, lại giơ tay mở cửa khách sạn, sau đó đi ra ngoài.
Tiếng “đông đông đông…” tiếp tục vang lên, Tiêu Tĩnh Thần cứ như vậy đi về phía âm thanh truyền đến.
- Đi, cùng đi qua xem…
Miêu Húc nhíu mày, sau đó dẫn đầu đi theo Tiêu Tĩnh Thần, Nam Cung Tiên Nhi đồng ý một tiếng, bám theo. Chỉ là trong mắt của cô có gì đó hơi lạ.
Không làm kinh động đến bất cứ ai, thậm chí cả Tiểu Hoa phụ trách gác và Tu La vẫn luôn nấp trong bóng đêm, Miêu Húc lặng lẽ cùng Nam Cung Tiên Nhi đi theo sau lưng Tiêu Tĩnh Thần. Đi về phía trước, khiến Miêu Húc và Nam Cung Tiên Nhi cảm thấy quỷ dị là, tốc độ Tiêu Tĩnh Thần đi càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, thậm chí có cảm giác bước đi như bay. Nhưng tốc độ như vậy không là gì đối với Miêu Húc và Nam Cung Tiên Nhi. Ứớc chừng sau một phút, Tiêu Tĩnh Thần đi tới cửa ra vào của một công trình kiến trúc rất lớn. Cửa của công trình kiến trúc mở rộng ra, Tiêu Tĩnh Thần mờ mịt ngẩng đầu lên, ngay sau đó như giật mình, tỉnh táo lại.
- Ồ, sao mình đứng ở đây?
Tiêu Tĩnh Thần hoảng sợ nói, lúc gã ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cửa lớn ở phía trước, lại thấy ba chữ bằng máu chảy đầm đìa: “Điện Diêm La…”
Khi tiếng của gã vang lên, cửa lớn đột nhiên phun ra máu. Từ trong máu, từng bóng người nhanh chóng thoát ra. Trong nháy mắt, liền vây quanh Tiêu Tĩnh Thần, sắc mặt Tiêu Tĩnh Thần thay đổi.
Đúng lúc này, Miêu Húc cùng Nam Cung Tiên Nhi đi phía sau cách Tiêu Tĩnh Thần không xa nhìn thấy cảnh này, hai người lập tức liếc mắt nhìn nhau và cùng thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Nhưng bóng người này, là từ đâu chui ra? Trước kia bọn hắn điều tra qua toàn bộ thành, cũng không thấy một bóng người? Hơn nữa khí trên những người này cực kỳ quỷ dị.
Lúc này Tiêu Tĩnh Thần cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn những bóng người trước mặt này, trên mặt lộ ra vẻ đề phòng.
Lúc này, cửa lớn kia cũng xuất hiện một bóng người xinh đẹp, Miêu Húc ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc váy lụa đỏ đi ra. Hai bên của cô, còn có hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Nhìn thấy ba người phụ nữ, Tiêu Tĩnh Thần lộ ra vẻ kinh ngạc, ở một nơi quỷ dị như thế này, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như thế. Dù là người nào cũng đều lộ ra thần sắc như vậy.
- Các người là ai?
Tiêu Tĩnh Thần lạnh lùng nói.
- Bọn ta là ai không quan trọng, quan trọng là người thích bọn ta không?
Người phụ nữ váy đỏ đứng ở giữa làm nũng cười nói một câu.
Sau đó liền nhìn thấy dáng người cô lay động, đúng thế, giống như một tờ giấy, bay thẳng đến trước mặt Tiêu Tĩnh Thần. Cả người Tiêu Tĩnh Thần đều run lên, lùi về phía sau một bước theo bản năng, nhưng một cây thương dài màu đen trực tiếp cản ở hông, gã liền dừng lại.
- Anh đẹp trai, chẳng lẽ ta không đủ xinh đẹp sao? Lại dọa đến nỗi ngươi lùi về sau?
Người phụ nữ nhỏ giọng nói, dựa toàn bộ cơ thể về phía Tiêu Tĩnh Thần. Một làn sương mù màu hồng từ trên người cô từ từ tràn ra.
mới vừa rồi Tiêu Tĩnh Thần còn giữ được sự tỉnh táo nhưng sau khi hít mùi hương này, cả người liền mềm nhũn ra. Còn bàn tay của người phụ nữ kia cũng giơ ra từ váy lụa, cứ như vậy ôm Tiêu Tĩnh Thần. Chỉ là giơ ra không phải một bàn tay trắng nõn giống cô gái này, mà là một bàn tay xương cốt trắng hếu. Thấy được cảnh như vậy, Miêu Húc không ngồi yên nổi, dáng người nhoáng một cái, trực tiếp đi đến trước người Tiêu Tĩnh Thần, một quyền đánh bay bóng người dùng thương dài ngăn sau lưng Tiêu Tĩnh Thần. Ngay sau đó phi một cước trúng người phụ nữ kia, chợt nghe tiếng xương vỡ vụn, người phụ nữ bị Miêu Húc đá một cước kia bay ra ngoài, váy lụa đỏ mỏng trên người cũng bay theo, lộ ra chân thân của cô. Đó dĩ nhiên là một bộ xương trắng, chỉ là trên cổ bộ xương trắng, treo một cái đầu người máu chảy đầm đìa.
Nam Cung Tiên Nhi cũng chạy ngay ra, đến bên cạnh Miêu Húc, vẻ mặt cảnh giác nhìn bóng người xung quanh.
Đúng lúc này, bộ xương khô bị Miêu Húc đá một cước đến nỗi rã rời ra, đầu chảy máu đầm đìa rơi trên mặt đấy, nhưng lại mở đôi môi hồng nhuận phơn phớt nói:
- Ồ, lại đến thêm một ánh đẹp trai, các chị em, chúng ta có phúc rồi…
Khi lời nói của cô vang lên, hai bóng khác cũng phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Sau đó nhìn thấy hai bóng kia bay thẳng về phía Miêu Húc, lúc hai tay của các cô giơ ra từ trong áo, lại cũng là bộ xương trắng hếu, móng vuốt sắc bén lạnh lẽo, chộp Miêu Húc.
- Tự tìm đường chết…
Miêu Húc hừ lạnh một tiếng, bước một bước, tung một quyền tới đối phương. Nhưng lúc hắn bước một bước kia, Tiêu Tĩnh Thần và Nam Cung Tiên Nhi phía sau hắn lại liếc nhìn nhau, đồng thời rút ra một con dao găm màu đen, đâm về phía Miêu Húc…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất