Giáo Y Ngây Thơ

Chương 875: Đánh chết Thiên Nộ

Chương 875: Đánh chết Thiên Nộ
“Phụp” lúc này, bóng thương màu đen cũng đồng thời bắn vào miệng Thiên Nộ Lân Sư, trúng vào cái lưỡi đỏ tươi của nó, làm máu tươi ồ ạt tuôn ra.
- Grừ…!
Thiên Nộ Lân Sư gầm thét, đó là tiếng rít gào vì đau đớn. Thân hình khổng lồ của nó cũng lắc lư, định hất Miêu Húc đang đứng trên đầu nó xuống, nhưng Miêu Húc ôm chặt sừng của nó, rồi lại tiếp tục nện xuống đầu nó một quyền nữa.
Nắm đấm của hắn tạo nên từng làn sóng không khí chấn động, sức mạnh đáng sợ của cú đấm như xé rách không khí, trong nháy mắt, nện xuống đầu Thiên Nộ Lân Sư.
Tiếng “răng rắc” lại vang lên, cái đầu kiên cố của Thiên Nộ Lân Sư cũng không thể chịu nổi sức mạnh của một quyền đó, lập tức vỡ vụn.
- Ngoao…!
Thiên Nộ Lân Sư vô cùng điên cuồng, sự đau đớn tột cùng này khiến thân thể nó không ngừng giãy giụa. Miêu Húc nhướng mày, thế này mà còn chưa chết?
- Tu La…
Hắn khẽ hô lên, một tia máu hiện ra trong tay, rồi Bá Khí đao đỏ như máu hiện ra đầy đủ trong tay hắn. Hai tay nắm chặt thanh đao, Miêu Húc nhanh như chớp đâm vào đầu Thiên Nộ Lân Sư.
“Phụp” một tiếng, toàn bộ thanh Bá Khí đao được Tu La hỗ trợ, đâm thẳng vào đầu Thiên Nộ Lân Sư, con vật gào lên một cách không cam lòng, nhưng Tu La đã bắt đầu hút phần lớn máu huyết của nó.
Đúng lúc này, một con Ngân Sắc Ma Lang to lớn, thân hình dài hơn mười thước từ bên cạnh nhảy lên người Thiên Nộ Lân Sư, giơ móng vuốt chộp vào bụng nó.
Một luồng sáng màu bạc hiện ra, cái bụng mềm mại của Thiên Nộ Lân Sư bị móng vuốt sắc bén kia cắt, máu tươi ồ ạt tuôn ra. Ma Lang há mõm ra táp, bắt đầu ăn thịt của Thiên Nộ Lân Sư, thịt của một ma vật vượt quá cấp mười hai, là thức ăn vô cùng bổ dưỡng đối với một ma lang như Tiểu Hoa.
Bị bọn Miêu Húc liên thủ tấn công, dù cho Thiên Nộ Lân Sư có thực lực vô cùng hùng mạnh, thân thể dũng mãnh, cũng bị giết chết sau thời gian vài cái hô hấp.
- Ầm…
Thân hình khổng lồ của Thiên Nộ Lân Sư ngã trên mặt đất, làm bụi đất tung bay. Lâm Tiêu và thiếu nữ thấy vậy, mí mắt giật liên hồi, vẻ mặt tràn ngập sự kinh hãi, đây chính là Thiên Nộ Lân Sư kia mà! Nếu không có thực lực ở cảnh giới nguyên thần, thì cho dù là một quân đoàn năm ngàn người, cũng bị nó tiêu diệt sạch sẽ. Thế nhưng bây giờ, nó lại bị mấy người trước mắt này dễ dàng giết chết! Nhìn Miêu Húc uy phong lẫm liệt đứng trên người Thiên Nộ Lân Sư, mặt thiếu nữ đỏ như trái bồ quân, một chàng trai mạnh mẽ như thế, tuấn tú như thế…
Cô chợt phát hiện, giờ phút này, trái tim nhỏ bé của mình bắt đầu nhảy lên thình thịch, thình thịch liên hồi.
Về phần Lâm Tiêu, y cũng chấn động mạnh. Trước cảnh tượng vừa rồi, sức mạnh của mấy người này biểu hiện ra cũng không phải quá mạnh, ít nhất là không ai trong số họ có khí tức của cảnh giới Nguyên Thần, nhưng họ vẫn có thể chém giết Thiên Nộ Lân Sư dễ dàng như vậy? Nhất là chàng trai tóc tím kia, lực lượng thân thể của hắn sao có thể mạnh mẽ đến như vậy? Thân thể nhỏ bé của con người, lại ẩn chứa một sức mạnh thật kinh khủng, vừa rồi quyền thứ nhất đánh bay Thiên Nộ Lân Sư, sau đó hai quyền kế tiếp hoàn toàn phá nát sọ của Thiên Nộ Lân Sư, đó là vị trí kiên cố nhất của nó! Bọn họ có thể giết chết Thiên Nộ Lân Sư, chủ yếu nhờ vào hai quyền này.
Cho dù là mình cầm vũ khí, cũng khó có thể đâm vào sọ Thiên Nộ Lân Sư!
Trình độ của hắn đã đạt tới mức nào rồi?
Không những hai người Lâm Tiêu, mà ngay cả tiểu lân sư cũng chấn động trước cảnh tượng vừa rồi. Tuy nhiên khi nhìn thấy thân hình khổng lồ của Thiên Nộ Lân Sư ngã trên mặt đất, tiểu lân sư cũng phục hồi tinh thần, lập tức xoay người chạy vào hang động. Tuy nhiên, một tiếng súng đã vang lên, trong nháy mắt, một viên đạn đã xuyên thủng mắt làm đầu nó nổ tung, bởi vì đó là một viên đạn nổ chậm. Tuy tiểu lân sư còn nhỏ, sức chống đỡ cúa nó vẫn rất mạnh mẽ, nhưng con mắt là vị trí yếu ớt nhất, làm sao chịu nổi phát đạn kia? Một khi viên đạn ghim vào trong óc, não bộ của nó sao có thể chịu nổi sức nổ của viên đạn từ bên trong?
Trong khoảnh khắc tiếng nổ vang lên, con tiểu lân sư đã ngã xuống đất.
- Tiểu Hoa, con lân sư kia mới là của mày…
Tiêu Tĩnh Thần hạ súng xuống, từ phía sau thong thả đi vòng tới, vừa đi vừa thổi thổi khói trắng từ họng súng, dáng vẻ đầy uy hiếp.
Vốn đã tìm được ma hạch trên người Thiên Nộ Lân Sư, Tiểu Hoa không cam lòng kêu lên mấy tiếng “u u”. Ma hạch này đối với nó là một thứ thuốc bổ to lớn, đủ để nó có thể đạt tới một đẳng cấp mới cao hơn, tuy nhiên khi đối mặt sự mạnh mẽ của Tiêu Tĩnh Thần, nó đành xoay người chạy về phía tiểu lân sư ở cách đó không xa, hy vọng là con vật nhỏ này cũng đã có ma hạch. Dù năng lượng không bằng Thiên Nộ Lân Sư, nhưng có còn hơn không. Nếu tiểu lân sư không có ma hạch, thì hôm nay nó xui xẻo rồi!
Tiêu Tĩnh Thần không để ý tới sự oán giận của Tiểu Hoa, y bước cầm lấy viên ma hạch cỡ nắm tay lên, đôi mắt sáng ngời. Con Thiên Nộ Lân Sư này đã lớn tuổi, quá nửa năng lượng của nó đã dung nhập vào trong ma hạch. Viên ma hạch này tuy nhỏ, nhưng tràn đầy năng lượng, nếu có được một vạn viên ma hạch như thế này, mình sẽ có thể đạt tới chiến lực cao nhất của Luyện Ngục Huyết Hoàng, đang tiếc là chỉ có một viên.
Liếc nhìn hai người Lâm Tiêu ngã trên mặt đất, Tiêu Tĩnh Thần bỏ ma hạch vào lòng. Lúc này, Miêu Húc đã nhảy xuống khỏi người Thiên Nộ Lân Sư, đi tới bên cạnh Lâm Tiêu và thiếu nữ, hờ hững hỏi:
- Hai người không sao chứ?
- Không…Không sao…
Thiếu nữ đáp, vẫn hơi lắp bắp. Còn Lâm Tiêu, sau khoảnh khắc khiếp sợ, bây giờ cũng đã bình tĩnh lại.
- Không sao, đa tạ các vị bằng hữu cứu giúp. Thật không dám giấu diếm, tiểu thư đây là Tây Môn Tuyết, thiên kim tiểu thư của thành chủ thành Hỏa Diễm Tây Môn Kiếm. Nếu các vị không phiền, xin mời các vị hộ tống tiểu thư trở lại thành Hỏa Diễm, nhất định thành chủ sẽ ban thưởng trọng hậu…
Chỗ này cách thành Hỏa Diễm hơn trăm cây số, Lâm Tiêu cũng biết, với tình trạng hiện giờ của mình, thì không thể nào bảo vệ chu toàn cho Tây Môn Tuyết được. Mấy người này hùng mạnh như thế, cũng không không có vẻ là người xấu, cho nên y đành gạt bỏ sĩ diện mời bọn họ.
- Cô là con gái của thành chủ thành Hỏa Diễm?
Mắt Miêu Húc sáng lên.
- Dạ…
Nghe hắn hỏi có chút ngạc nhiên, Tây Môn Tuyết gật đầu, hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống.
- Tốt quá! Thông báo treo giải thưởng cho ai giết chết con ma vật kia, là do cha cô đưa ra?
Miêu Húc phấn khởi hỏi.
- Dạ…
Tây Môn Tuyết gật đầu.
- Vậy thì tốt quá, tôi đang lo không biết làm thế nào đưa xác nó về. Cô đã chứng kiến việc này, vậy thì cũng không cần đưa về nữa, đến lúc đó cô nói rõ với cha cô là được…
- Ồ, không đưa trở về?


Tây Môn Tuyết sửng sốt, xác của Thiên Nộ Lân Sư quá to lớn, nhưng cũng là một kho báu vật. Chưa nói tới cái khác, chỉ riêng những chiếc vảy trên người nó, là vật liệu tốt nhất để chế tạo những dụng cụ bảo vệ cao cấp, không đưa trở về, chẳng lẽ bỏ lại ở đây?
- Đúng vậy, đưa một cái xác nặng mấy chục tấn đi cả trăm cây số, sẽ rất khó khăn, chỉ cần cô làm chứng là vừa rồi chúng tôi giết nó, chẳng phải là được rồi sao?
Miêu Húc nói.
- Nhưng…bỏ lại nó ở chỗ này, có lãng phí quá hay không?
Lâm Tiêu lên tiếng, đây là xác một con Thiên Nộ Lân Sư kia mà!
- Sao lại lãng phí? Tu La, tất cả đều là của mi!
Miêu Húc cười to. Lập tức, mọi người nhìn thấy một tia máu bắn ra từ trên đầu Thiên Nộ Lân Sư, rồi một cái bóng máu mờ ảo hiện ra, bao trùm toàn bộ thân thể Thiên Nộ Lân Sư. Một lúc sau, khi tia máu tan đi, thi thể to lớn của Thiên Nộ Lân Sư đã biến mất không còn tăm tích, trên hiện trường chỉ thấy một quái vật hình người mặc áo giáp.
Nó vừa được một bữa no nê.
- Được rồi, mi có thể trở về chỗ cũ…
Miêu Húc nói, Tu La liền hóa thành một bóng máu phóng lên cao, rồi biến mất trong nháy mắt, trên thực tế là trở về mệnh hải của Miêu Húc.
- Anh…anh là một triệu hoán sư?
Lâm Tiêu và Tây Môn Tuyết đều tròn mắt kinh ngạc, ở đại lục phương Đông của hai người, có một nghề rất thiêng liêng, đó là triệu hoán sư. Đây là một nghề thần bí, có khả năng triệu hồi ma vật từ không gian khác để chiến đấu cho mình. Tuy nhiên, thông thường triệu hoán sư đều gầy như que củi, thân thể hết sức yếu đuối, nào ai có thể ngờ được, một người có sức mạnh to lớn có thể đối kháng với Thiên Nộ Lân Sư, lại là một triệu hoán sư?
- Ha ha, chỉ là kiêm chức, kiêm chức mà thôi…
Miêu Húc cười hì hì. Tới đại lục phương Đông đã lâu, đương nhiên hắn biết cái nghề triệu hoán sư này. Nói thẳng ra, hễ ai có thể triệu hồi một người, một vật từ thế giới khác đi tới thế giới này, đều là triệu hoán sư. Trước kia, Tán Bố La Tháp (tức Zambrotta- chắc tác giả là fan của AC Milan!) triệu hồi ra Luyện Ngục Huyết Hoàng, được xem như là một triệu hoán sư, chỉ có điều, y là một hắc ám triệu hoán sư, thứ mà y triệu hoán được là Luyện Ngục Huyết Hoàng đến từ địa ngục ma giới.
Kiêm chức? Lâm Tiêu trợn mắt, y chưa được nhìn thấy sức chiến đấu của Tu La, nhưng một sinh vật có thể trong phút chốc hút sạch toàn bộ thân thể khổng lồ của Thiên Nộ Lân Sư, thì là loại ma vật gì? Hơn nữa bản thân người này có thực lực mạnh mẽ đến như vậy, thì làm sao có thể triệu hồi một ma vật bình thường kia chứ?
Có thể nhận thấy, ma vật hắn vừa triệu hồi là đáng sợ cỡ nào, thế nhưng hắn lại nói là mình kiêm chức!
Tây Môn Tuyết đã bị biểu hiện mạnh mẽ và thần kỳ của Miêu Húc hoàn toàn cuốn hút khiến mắt cô sáng ngời. Trong mắt cô, một chàng trai mạnh mẽ, có thể một mình đấu với Thiên Nộ Lân Sư (trong mắt cô, vừa rồi đương nhiên chỉ một mình Miêu Húc giết Thiên Nộ Lân Sư), lại đẹp trai như vậy, có lẽ là món quà trời ban cho cô, chỉ có gả cho một chàng trai như thế này, cô mới có thể có cảm giác an toàn.
Có lẽ, sau khi trở về, cô sẽ nói chuyện này với cha mình.
Hẳn là cha cô sẽ thích hắn?
- Cửu Dương, những người khác đều đã tắt thở, chỉ còn hai người thôi…
Bất chợt sau lưng cô, một giọng nữ trong trẻo cất lên, cắt ngang giấc mơ của Tây Môn Tuyết…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất