Giáo Y Ngây Thơ

Chương 876: Cao thủ thứ ba

Chương 876: Cao thủ thứ ba
Giọng nói thật tuyệt, ngọt ngào như âm thanh của thiên nhiên, tạo cho người nghe cảm giác như một vị Lăng Ba Tiên Tử đạp không mà đến. Nghe giọng nói này, ngay đến Lâm Tiêu cũng khẽ rung động trong lòng. Giọng nói này mới êm tai làm sao. Chỉ mới nghe giọng, mà như đã thấy người bước tới. Chủ nhân giọng nói hẳn phải là một đại mỹ nữ tuyệt sắc?
Nhưng, lúc Tây Môn Tuyết và Lâm Tiêu cùng quay đầu lại, cả hai gương mặt đều lộ ra vẻ thất vọng. Người đến vận một bộ áo vải bình thường, ngoại hình không thể nói là xấu xí, nhưng cũng không có xíu xiu nào liên quan tới “xinh đẹp”. Gương mặt bình thường, nước da hơi ngả màu vàng, ngoại trừ đôi mắt hơi chút linh động, trên tổng thể chính là một cô gái bước vào đám đông sẽ không ai chú ý. Lâm Tiêu ngạc nhiên quá. Giọng nói hay như vậy sao có thể thốt ra từ một người con gái tầm thường như vậy?
Người đó tất nhiên là Nam Cung Tiên Nhi. Chính bởi sắc đẹp của mình mà mấy tháng nay cô và Raina phải nếm không ít rắc rối không cần thiết, cuối cùng hai nữ dứt khoát hóa thân thành hình tượng bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Thế nên hai người giờ đây mới thấy gương mặt thế này của Nam Cung Tiên Nhi.
Lâm Tiêu chỉ thất vọng thôi. Trong khi đó Tây Môn Tuyết vừa thất vọng vừa lại mừng thầm trong dạ. Một cô gái như thế, có lẽ không phải là bạn của người đàn ông này đâu? Một nam nhân ưu tú như thế chắc sẽ không thích một cô gái như vậy đâu nhỉ? Nếu đúng như thế thì tốt quá, mình vẫn còn cơ hội. Tốt xấu gì mình cũng là mỹ nhân đứng đầu thành Hỏa Diễm, ngoại trừ khúc gỗ Lâm Tiêu thờ ơ với mình, lúc nào cũng đối đầu với mình, những thanh niên anh tuấn khác còn không tràn ngập tình nghĩa với mình sao. Đã có vốn liếng như thế, thêm vào thân phận Thành chủ của cha mình, có lẽ cũng không khó khiến trái tim hắn rung động đâu?
Xem ra sau khi về nhà nhất định phải thương lượng việc này với cha cho rõ mới được.
- Ừ, trị xong thương thế cho hắn trước đã, sau đó chúng ta trở về thành…
Miêu Húc khẽ gật đầu, lại liếc nhìn Lâm Tiêu và Tây Môn Tuyết, ánh mắt chủ yếu tập trung dò xét trên người Tây Môn Tuyết, mừng thầm trong bụng. Con gái của thành chủ thành Hỏa Diễm, quả đúng là thu hoạch bất ngờ. Xem mình cứu con gái hắn một mạng, có lẽ hắn ta sẽ không keo kiệt mà cấp cho mình một quân hàm Đại đội trưởng đâu nhỉ?
Nghĩ đến tin tức truyền tới từ phương Tây mấy ngày trước, Miêu Húc biết rõ mình phải bỏ ra nhiều thời gian lắm. Muốn đánh tan lực lượng khổng lồ của Thiên đạo minh không phải là chuyện một sớm một chiều. Trước khi thăm dò rõ thực lực của Thiên đạo minh, hắn tuyệt đối không dễ dàng ra tay.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rát của Miêu Húc, tim Tây Môn Tuyết càng đập nhanh và mạnh hơn. Phải chăng hắn ta để ý mình rồi? Nếu không sao hắn phải nhìn mình nóng bỏng đến thế?
Cô chẳng tài nào nghĩ ra được, trong lòng Miêu Húc cô chỉ là một thẻ đánh bạc, là một thẻ bạc có thể giúp hắn tiến đến địa vị cao hơn trong quân đoàn mà thôi.
Đoàn người nhanh chóng tiến hành băng bó cho Lâm Tiêu, sau đó hộ tống hai người trở về thành Hỏa Diễm. Dọc đường, Miêu Húc tỏ ra vô cùng ân cần, đặc biệt là với Tây Môn Tuyết, khiến cô nàng được yêu mà sợ, càng cho rằng Miêu Húc cũng có cảm giác với mình, lòng cô vui như trẩy hội.
Đoạn đường 100 km, mọi người đi tốn chừng hai canh giờ, cuối cùng cũng về đến thành Hỏa Diễm. Vừa về đến thành, họ đã thấy nhiều toán binh sĩ tuôn ra khỏi cổng thành, ai nấy sắc mặt cảnh giác lắm. Hỏi ra mới biết thì ra thành chủ phát hiện con gái mất tích, hạ lệnh tìm khắp tòn thành.
Đối mặt cảnh như vậy, Lâm Tiêu cười khổ một hồi, cũng cảm kích bọn Miêu Húc vô cùng. Lúc trước họ lén tới Hỏa Diễm sơn trước để săn đầu ma vật kia, nhưng hành trình giữ bí mật. Nếu không nhờ bọn Miêu Húc, hai người sợ rằng không thể trở về được. Sau khi nhận được tin tiểu thư đã trở về, một gã Quân Đoàn Trưởng tự mình hộ tống đoàn người Miêu Húc tới Phủ Thành chủ – một tòa cung điện khổng lồ tại thành Hỏa Diễm.
Thành Hỏa Diễm là thành thị lớn nhất vùng Tây Bắc. Và với tư cách là Thành chủ và Trưởng Lão Trấn Thủ của tòa thành này, Tây Môn Kiếm có thể nói là chủ nhân của tòa thành. Ở thời đại mạt pháp, một cung điện chiếm diện tích lớn chút cũng không sao, nói y là “thổ hoàng đế” của thành thị này cũng chẳng sai.
Phải biết thành phố lớn với năm triệu dân, dưới trướng toàn Thiên đạo minh chẳng qua chỉ có mười mấy tòa, những người có tư cách trấn giữ thành phố lớn loại này đều có địa vị cực cao ở Thiên đạo minh.
Phủ Thành chủ rất lớn, mà sau khi biết tin con gái mình trở về, Thành chủ Tây Môn Kiếm đã ngồi chờ sẵn ở đại điện. Từ miệng thuộc hạ, y đã biết chuyện con mình một mình tiến về Hỏa Diệm Sơn. Trước chuyện đó dĩ nhiên y phẫn nộ không thôi, và cũng vô cùng tò mò về đoàn người đã cứu cô con gái cưng của mình.
Người có thể săn giết Nộ Long Thiên Sư chính là cao thủ khó lường. Trong thành Hỏa Diễm thật sự có cao thủ bực này?
Chẳng mấy chốc toán Miêu Húc đã có mặt tại đại điện, nhìn thoáng qua là thấy ngay Tây Môn Kiếm vận trường bào màu bạc, ngồi trên chiếc bảo tọa trên đại điện.
Tây Môn Kiếm khoảng trên bốn mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, nhưng trên trán có mấy nếp nhăn, cả người tản ra một làn khí hung lệ ác liệt. Chẳng qua bọn Miêu Húc chẳng coi khí tức ấy vào đâu.
Hai bên Tây Môn Kiếm là mấy nam tử tản ra làn khí mạnh mẽ đang đứng. Người đứng gần Tây Môn Kiếm nhất là một thanh niên khoảng hơn ba mươi, trên trán có một sự kiêu ngạo.
- Cha…
Được gặp lại phụ thân của mình, Tây Môn Tuyết vừa sống sót sau tai nạn gọi một tiếng thật to, xông thẳng về hướng tây Môn Kiếm.
- Đứng lại…
Ngay lúc cô chuẩn bị nhào vào lồng ngực Tây Môn Kiếm, từ miệng người làm cha vang lên một tiếng hừ lạnh lùng. Cơ thể Tây Môn Tuyết cứng đờ.
- Con càng lúc càng làm càn hơn, dám một mình chạy tới Hỏa Diệm Sơn. Con biết chỗ đó có gì không hả?
Tây Môn Kiếm hừ lạnh, nói. Vừa nghĩ tới con gái mình chỉ có một mình Lâm Tiêu bên cạnh, lại dám tới nơi nguy hiểm đó là y lại thấy hoảng sợ.
- Không phải chỉ là một con Thiên Nộ Lân Sư thôi sao? Dù sao cũng bị giết rồi, nó thì hay lắm, giỏi lắm à?
Tây Môn Tuyết nhếch miệng một cách khinh thường, hiển nhiên rất bất mãn vì cha quát mắng mình trước mặt mọi người.
- Là Thiên Nộ Lân Sư thật à?
Chính tai nghe tên của ma vật thốt ra từ miệng con gái mình, Tây Môn Kiếm chau mày, hỏi.
- Dạ, một con nhỏ và một con trưởng thành. Bất quá bị anh ấy giết hết rồi…
Tây Môn Tuyết chỉ Miêu Húc, mở miệng trả lời.
Đối diện với việc nàng đặt hết công lao giết Nộ Lân Thiên Sư lên Miêu Húc, huynh đệ Tiêu Vô Thần đồng thời trợn trắng mắt. Hai anh chúng tôi cũng ra tay được không hả? Cái này đậu xanh rau má bất công quá rồi đó?
- Ồ?
Tây Môn Kiếm quăng cho Miêu Húc một ánh mắt hứng thú. Nhãn lực của y vậy mà không nhìn ra sâu cạn của Miêu Húc. Y bước tới trước vài bước, đứng trước mặt Miêu Húc hỏi:
- Bị ngươi giết thật à?
- Bẩm Thành chủ đại nhân, không phải bị tôi giết, là bị mấy người chúng tôi hợp sức giết…
Miêu Húc không muốn làm náo động, lập tức chỉ vào đám Tiêu Vô Thần đứng sau, đáp.
- Vậy thi thể đâu?
Tây Môn Kiếm hỏi tiếp.
Miêu Húc không đáp mà nhìn về Tây Môn Tuyết. Tây Môn Tuyết hiểu ý, liền bước ra kể lại chuyện đã xảy ra.
- Ha! Ha! Thành chủ, ngài không biết đây là chuyện nghìn lẻ một đêm sao? Thiên Nộ Lân Sư là dị thú đáng sợ đến nỗi dù xuất động cả một binh đoàn cũng chưa chắc đánh chết được nó. Chỉ mấy người bọn họ sao đủ sức giết chết Nộ Lân Thiên Sư chứ?
Đúng lúc ấy, khi Tây Môn Kiếm vẫn chưa lên tiếng, tên thanh niên đứng trước nhất đã đứng ra, cười lạnh nói.
- Trương Nộ, ngươi có ý gì?Chẳng lẽ ngay cả lời ta nói mà ngươi cũng không tin sao?
Vừa nghe người này đứng ra chỉ trích bọn Miêu Húc, Tây Môn Tuyết lập tức nổi giận.
- Đại tiểu thư, không phải tôi không tin lời người. Nhưng Thiên nộ Lân Sư rất thưa thớt, người cũng chưa từng nhìn thấy Thiên Nộ Lân Sư thật sự, sao biết thứ họ giết chết đúng là Thiên Nộ Lân Sư? Tôi nghĩ có thể mọi người đã gặp một ma vật na ná Thiên Nộ Lân Sư. Đó không thể nào là ma vật cấp cao mà chúng ta đang truy tìm.
Trương Nộ cười khẽ, nói.
- Thành chủ đại nhân, tôi có thể làm chứng, đó đúng là một con Thiên Nộ Lân Sư…
Đúng lúc này, Lâm Tiêu cũng đứng dậy, trầm giọng nói.
- Lâm Tiêu, anh có tư cách gì mà làm chứng. Dựa vào thực lực của anh, nếu thật sự đụng độ thiên Nộ Lân Sư, anh có cơ hội sống sót sao? Hay là anh bảo vệ đại tiểu thư không chu toàn nên cố ý nói ra vật như Thiên Nộ Lân Sư để lừa gạt Đại tiểu thư và Thành chủ?
Trương Nộ bật ra một tiếng cười lạnh. Không phải gã muốn làm khó dễ bọn Miêu Húc. Gã vẫn luôn theo đuổi Tây Môn Tuyết, tiếc là người đẹp luôn khó chịu với gã. Hôm nay, qua ánh mắt Tây Môn Tuyết nhìn về phía Miêu Húc, gã theo bản năng cảm thấy nguy cơ, tự nhiên muốn đứng ra phản đối. Huống hồ gã không cho rằng nếu gặp phải dị thú như Thiên Nộ Lân Sư, họ còn mạng để quay về.
Hơn nữa nhìn thương thế thảm trọng của Lâm Tiêu, thậm chí gã còn cho rằng bản thân có cơ hội trở thành cận vệ của Đại tiểu thư. Chỉ cần trở thành cận vệ của Đại tiểu thư, lo gì không có cơ hội?
- Nói vậy là anh không tin hả?
Tây môn Kiếm vẫn chưa nói gì, Miêu Húc đã cau mày cất tiếng.
- Ha! Ha! Không phải tôi không tin, mà là chuyện này thật sự rất khó tin. Nể tình các người cứu Đại tiểu thư một mạng, Thành chủ đại nhân, tôi đề nghị thưởng cho bọn họ mỗi người một thanh vũ khí cấp bậc Tử Kim…
Trương Nộ cười khẽ, nói.
Thành chủ treo thưởng là một thanh vũ khí cấp Linh, là thứ gã vẫn hằng mong ước, sao có thể chứng kiến những người này lừa gạt lấy đi được?
Tây Môn Kiếm nhíu mày, dường như rất bất mãn với việc Trương Nộ tự ý làm chủ.
- Ha! Ha!...
Miêu Húc cười cười, sau đó thẳng bước về phía trước. Hắn đi thẳng tới trước mặt Trương Nộ. Tiếp đó là một nắm đấm đập thẳng hướng Trương Nộ. Nếu giải thích bằng lời nói phiền phức như vậy, thế thì dùng thực lực để chứng minh thôi. Vũ khí cấp Tử Kim? Muốn bố thí cho ăn mày hả?
Không ai ngờ Miêu Húc dám ra tay ngay trên đại điện. Trương nộ cũng không nghĩ tới. Bất quá thân là cao thủ xếp thứ ba của thế hệ thanh niên thành Hỏa Diễm, gã vẫn đưa ra phản ứng ngay tức khắc…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất