Giáo Y Ngây Thơ

Chương 882: Nguyên Thần tự bạo

Chương 882: Nguyên Thần tự bạo
“Rầm…” Một âm thanh cực lớn vang lên, một chùm tia sáng đen lao về phía lưng lưng Nam Sơn đạo nhân, chui vào trong áo lão ta. Thế nhưng lúc sắp xuyên thẳng vào trong thì cơ thể lão lại đột nhiên bắn ra ánh sáng màu xanh lá, sau đó tia sáng màu đen như gặp phải chướng ngại vật mà nổ tung. Sóng khí khiến Nam Sơn đạo nhân bay về phía trước, vừa hay bay tới trước mặt thanh trường kiếm.
Lúc này, mặc dù Nam Sơn đạo nhân vô cùng hoảng hốt, nhưng thời gian quá ngắn ngủi khiến lão không thể tránh, việc duy nhất có thể làm là dùng tay phải ngăn thanh kiếm khổng lồ đó.
“Rầm…” Một ánh sáng màu xanh lá lóe lên, Nam Sơn đạo nhân dùng một chưởng vỗ mạnh vào mũi kiếm của thanh kiếm khổng lồ. Sau đó chỉ thấy một vầng sáng màu đen lập lòe, đó chính là vết rách của không gian. Một đòn đáng sợ này đã xé rách không gian, không những thế còn ném văng trường kiếm sang một bên, Nam Sơn đạo nhân cũng bị lăn long lóc mấy vòng, miệng há ra phun ra một ngụm kim hồng huyết, mà trên bàn tay lão cũng có thể một vết thương.
Thấy màu sắc của máu mà Nam Sơn đạo nhân phun ra, sắc mặt Tây Môn Kiếm biến đổi, không chỉ lão mà kể cả đám người Miêu Húc cũng vậy, kim hồng huyết, đây tuyệt đối không phải màu máu mà người bình thường nên có, chẳng lẽ thực lực của Nam Sơn đạo nhân đã vượt qua cả Cảnh giới Hóa Thần?
-Ra tay…
Miêu Húc hét lớn một tiếng, một tay giơ về phía không trung, lập tức một thanh trường kiếm khổng lồ phảng phất nằm trong tay hắn, sau đó chém về phía Nam Sơn đạo nhân với tốc độ cao nhất.
Thân kiếm màu vàng cực lớn phá vỡ không khí, nhằm vào đầu Nam Sơn đạo nhân chém xuống. Trong mắt Nam Sơn đạo nhân lóe lên một tia sáng, hai tay liên tục vung vẩy, lập tức trên người lão xuất hiện một Thái Cực đồ lớn, hai phần đen trắng không ngừng xoay tròn tạo nên từng vầng sáng huyền diệu.
“Ầm ầm..” Một âm thanh thật lớn vang lên, thanh trường kiếm màu vàng khổng lồ chém vào khối Thái Cực đồ đang xoay tròn làm nó vỡ vụn Sóng khí điên cuồng đánh bay Nam Sơn đạo nhân giống như một viên đạn, đâm thẳng vào vách tường khiến nó lập tức sụp đổ, sau đó thân thể của lão lại tiếp tục bay về phía sau, liên tục đụng nát bảy vách tường nữa mới nặng nề rơi xuống đất rồi phun ra một ngụm máu.
Đúng lúc này, Tiêu Vô Thần lại tiếp tục vươn tay về phía trước. Trong không khí, một móng vuốt màu trắng bạc lao về phía Nam Sơn đạo nhân đang nằm trên đất.
Trong mắt Nam Sơn đạo nhân lóe lên một tia sáng, hai tay vỗ một cái thân thể đã vọt ra tránh được một trảo đáng sợ kia.
“Ầm…” Mặt đất bị nứt ra vài lỗ hổng lớn, đối mặt với một trảo như vậy đến mặt đất vững chắc cũng chỉ mềm như đậu hũ.
Lúc này, bên ngoài phủ thành chủ, chứng kiến cảnh tượng Nam Sơn đạo nhân bị đánh bay, trong mắt Vũ hiện lên sự kinh ngạc, dường như cô cũng không ngờ ngoài Tây Môn Kiếm còn có hai cao thủ của Cảnh giới Hóa Thần xuất hiện, hơn nữa thoạt nhìn có lẽ toàn bộ đều nhằm vào Nam Sơn đạo nhân, nghĩ đến đó cô lập tức mừng thầm, nếu vậy thì cơ hội giết Nam Sơn đạo nhân cũng tăng lên mấy phần.
-Tất cả cùng ra tay, không được cho lão bất kỳ cơ hội nào…
Vũ lạnh lùng thốt ra. Theo lệnh của cô, trên người tám gã tráng hán đứng phía sau đồng loạt phát ra ánh sáng rồi giơ tay phải đánh về phía Nam Sơn đạo nhân. Tám bóng quyền màu đen phá không khí mà đến rồi ngưng tụ cùng một chỗ, tạo thành một chùm sáng đen bắn về phía Nam Sơn đạo nhân.
Cùng lúc đó, Tây Môn Kiếm, Miêu Húc, Tiêu Vô Thần cũng ra tay lần nữa, cho dù ba phía không ai bắt chuyện với ai, nhưng vì cùng chung mục đích giết chết Nam Sơn đạo nhân mà họ ra tay cực kỳ ăn ý. hai thanh Kiếm khổng lồ, một móng vuốt lớn thừa dịp Nam Sơn đạo nhân bị vây khốn mà toàn lực ra tay.
Mà ngay cả Vũ cũng phóng ra khí tức của mình, một mảnh trăng lưỡi liềm xuất hiện trên bầu trời, ngay sau đó một làn hơi lạnh bao phủ toàn bộ Hỏa Diễm thành, làm cho tất cả mọi người trong thành đều cảm thấy ớn lạnh từ sâu trong tâm hồn.
Sau đó một tia sáng màu trắng bạc từ trong mảnh trăng lưỡi liềm thoát ra, bắn thẳng về phía Nam Sơn đạo nhân.
Giờ khắc này, sắc mặt Nam Sơn đạo nhân cực kỳ khó coi, cho dù thực lực của lão rất mạnh, cho dù lão đã đạt đến Cảnh giới Phi Thăng, nhưng mà Chân Thần của lão lại đang bị khóa chặt khiến thực lực giảm sút, trong khi hiện tại ở đây lại có rất nhiều cường giả của Cảnh giới Hóa Thần.
Mặc kệ lý do vì sao nhiều cường giả lại xuất hiện ở đây, đối mặt với nhiều công kích đáng sợ như vậy nhưng không có bất cứ một nơi nào để lão tránh né, vậy nên điều duy nhất lão có thể làm là toàn lực ngăn cản.
Hai tay lão không ngừng vung trước người, từng vệt từng vệt ánh sáng lần lượt xuất hiện ngăn cản từng đợt công kích. Thế nhưng mặc dù thực lực lão xuất chúng, chỉ cần một ý nghĩ cũng có thể tập hợp được linh khí của đất trời, tuy nhiên đối mặt với đòn tấn công dày đặc như vậy vẫn khiến từng vệt ánh sáng xanh lá vỡ vụn. Cuối cùng, một nguồn sức mạnh đáng sợ đánh thẳng vào người lão, bộ bảo giáp cực phẩm phát ra ánh sáng màu xanh lá trên người lão cũng bị công kích của đám người Miêu Húc làm cho vỡ vụn, phát ra một tiếng giòn vang. Sau đó trường kiếm của Miêu Húc đâm vào cơ thể Nam Sơn đạo nhân khiến một cánh tay lão lập tức đứt lìa, Kiếm khổng lồ của Tây Môn Kiếm cũng đâm trúng bụng phá vỡ phòng ngự của lão, móng vuốt sắc bén của Tiêu Vô Thần cũng cào nát vai lão, làm đứt cánh tay còn lại, còn mảnh trăng lưỡi liềm của Vũ lại bắn ra chùm tia sáng bạc đóng băng lão. Cũng trong nháy mắt đó, Tiêu Tĩnh Thần đã lộ ra thân hình Thông Thiên Thần Viên, dùng một cái tát đập xuống Nam Sơn đạo nhân đang bị đông cứng.
“Răng rắc…” Thân thể Nam Sơn đạo nhân vốn bị thương nặng lập tức bị đập thịt nát xương tan.
Chứng kiến Nam Sơn đạo nhân bị một cái tát đạp nát, trong lòng Nam Cung Tiên Nhi không khỏi đau xót, vào thời điểm như thế này cô có thể làm gì?
Tuy nhiên, điều khiến đám người Miêu Húc kinh ngạc chính là, sau khi thân thể Nam Sơn đạo nhân bị một cái tát đập nát, một Nguyên Thần phóng lên trời, đây chính là Nguyên Thần của Nam Sơn đạo nhân.
-Ngăn lão lại…
Hiểu rất rõ Nam Sơn đạo nhân đã có thể đạt tới cảnh giới nào đó, Vũ thét lên một tiếng kinh hãi rồi dùng tay vẽ một cái, mảnh trăng lưỡi liềm trên bầu trời lập tức tỏa sáng, một tia sáng màu bạc khổng lồ bắn về phía Nguyên Thần của Nam Sơn đạo nhân.
Đối mặt với một đòn đáng sợ này, Nam Sơn đạo nhân lại dùng tay vỗ một cái đập vỡ chùm sáng đó, sau đó thân ảnh lóe lên chui vào cơ thể Thanh Ngưu.
-Cảnh giới Phi Thăng, chính là dung nhập Chân Thần vào thân thể, để thân thể có được sức mạnh của thần. Tuy nhiên nếu muốn chính thức đạt đến bước đó thì Chân Thần và Nguyên Thần phải tương thích với nhau, dùng Nguyên Thần chiếm đoạt thực lực của thần để hoàn thành sự lột xác.
Một giọng nói như có như không từ trên bầu trời rơi xuống, sau đó chỉ thấy Thanh Ngưu khổng lồ kia nhanh chóng tiêu tán, mà Nam Sơn đạo nhân lại càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng phát sáng, một làn khí mênh mông không ngừng truyền ra.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nguyên Thần của lão đã biến thành bản thân lão như đúc, thậm chí dưới sự chiếu rọi của ánh trăng còn để lại một vệt bóng thật dài.
-Thân thể chỉ là gông xiềng, chỉ khi thoát khỏi gông xiềng đó mới có thể chính thức phi thăng…
Nam Sơn đạo nhân lơ lửng giữa không trung, một giọng nói hờ hững từ trong miệng lão vọng ra.
Sau đó chỉ thấy lão vươn một ngón tay, Khốn Thần tỏa đang giữ chặt Thanh Ngưu lập tức vỡ vụn, bắn ra vô số ánh sáng màu đen rồi biến mất giữa đất trời.
Vẻ mặt đám người Miêu Húc biến đổi, lão đã bước chân vào Cảnh giới Phi Thăng rồi ư? Hơn nữa còn là đỉnh Phi Thăng? Chẳng lẽ lão có năng lực phá không sao?
Đúng lúc này, Nam Sơn đạo nhân nhìn thoáng qua vầng trăng sáng trên bầu trời, sau đó nắm chặt tay rồi vung về phía nó.
Một bóng quyền màu xanh lá phá không khí mà ra, trong nháy mắt đánh vào vầng trăng, quyền kình đáng sợ ngay lập tức khiến vầng trăng vỡ vụn.
“Phốc phốc…” Một ngụm máu tươi từ trong miệng Vũ phun ra.
-Tiểu thư…
Tám gã tráng hán sắc mặt đại biến, muốn tiến lên đỡ cô gái nhưng lại bị cô ngăn lại.
-Đừng lãng phí thời gian, động thủ đi…
Trong mắt cô gái hiên lên vẻ kiên quyết, giống như đã đi tới bước này, mặc kệ Nam Sơn đạo nhân mạnh đến mức nào cũng phải giết được lão. Cho dù Nguyên Thần của lão đã dung hợp được sức mạnh của thần, nhưng trước đó lão đã bị trọng thương, đây tuyệt đối là thời khắc tốt nhất để giết lão.
Nghe lời cô gái, tám người nhìn nhau, sau đó đồng thời đạp chân xuống đất, thân thể họ nhanh chóng phá không mà ra, xông về phía Nam Sơn đạo nhân trên bầu trời.
Thấy tám người đang lao đến, khóe miệng Nam Sơn đạo nhân điểm nụ cười mỉa mai, sau đó lão đánh ra một chưởng vào không khí, một dấu tay cực lớn xuất hiện trên đỉnh đầu tám người, còn chưa vỗ xuống tám người đã bắt đầu vỡ vụn, năng lượng cuồng bạo lập tức đập thân thể họ nát bét. Nhưng mà trong lúc đó tám Nguyên Thần đúng lúc bay ra lao đến trước Nam Sơn đạo nhân, gần như trong nháy mặt đã đến trước mặt lão.
Điều này ngay cả Nam Sơn đạo nhân cũng không nghĩ tới, đây chính là tám cao thủ cảnh giới Nguyên Thần. Cô gái kia là ai, tại sao bên cạnh lại tụ tập nhiều cao thủ của Cảnh giới Nguyên Thần như vậy? Nhưng điều khiến lão càng không ngờ chính là, cao thủ của Cảnh giới Nguyên Thần, sau khi thân thể bị vỡ vụn không tìm cách chạy trốn, ngược lại còn lao về phía lão, chẳng lẽ họ không biết Nguyên Thần cực kỳ yếu ớt sao?
Tuy nhiên, khi lão còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tám Nguyên Thần đã nổ tung bắn ra ánh sáng màu vàng, Nam Sơn đạo nhân biến sắc. Cuối cùng lão cũng hiểu tám người này muốn làm gì. Họ muốn tự bạo Nguyên Thần của mình ư?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất