Giáo Y Ngây Thơ

Chương 92: Mộng Bồi động lòng.

Chương 92: Mộng Bồi động lòng.
Miêu Húc đang tận hưởng ngắm nhìn bộ ngực của Phương Tâm Viện.Nếu đem ra so sánh thì của cô ta nhỏ hơn Lâm Hâm Tuyền một chút, nhưng lại lớn hơn Bạch Hiểu Thần, và đặc biệt là rất chắc. Đặc biệt là chiếc áo ngực viền hoa màu đen này chính là làm nên sự đầy đặn cho thân thể. Vừa hay che khuất được điểm hồng ở trên đỉnh, cũng có thể lấp ló nhìn thấy được một chút của đôi nhũ hoa, sau đó là những hoa văn ren nửa trong suốt, thực sự là không thể che đậy được sự nõn nà ấy.
Dưới sự đè nén của chiếc áo ngực, cái khe rãnh kia càng trở nên hút hồn. Mặc dù không đến mức có thẻ kẹp được một cái thẻ ngân hàng, những tuyệt đối có thể kẹp vừa một ngón tay, cứ nhìn như vậy khiến cho Miêu Húc có một cảm giác như muốn đổ máu mũi.
Có điều vừa nghe thấy tiếng nói thất kinh của Phương Tâm Viện, hắn như bị tạ một gáo nước lạnh, lập tức tỉnh lại ngay.
-Cô biết tà về sâu độc sao?
Miêu Húc lộ ra vẻ kinh ngạc. Cái này có đến phân nửa không phải là giả vờ. Hắn đã nghe ngóng từ lâu, từ lâu rồi Phương Tâm Viện đã đến Học viện nữ sinh Hoa Đô, thậm chí từ trước khi hắn và Cổ Vương phát sinh mâu thuần cô ta đã đến rồi. Điểm này có thể loại trừ cô ta là người của Cổ Vương. Nhưng ngoài những cổ giáo của Miêu Cương ra, thì trên thế gian này rất ít người hiểu về cổ. Vốn dĩ cứ nghĩ rằng việc cô ta điều chế ra cái thứ thuốc kích thích kia chỉ là một sự trùng hợp. Nhưng bây giờ nghe cô ta nói như vậy thì đã có thể khẳng định đối phương thực sự hiểu về cổ.
-Ha, tôi đã nói từ lâu rồi, thiên tài như tôi đây có cái gì mà không biết chứ? Cổ, chẳng qua cũng chỉ là một loại trong số vu y mà thôi. Chỉ là tôi rất tò mò, tại sao trong người anh lại có cổ?
Phương Tâm Viện cười đắc ý.
-Cô khẳng định rằng tôi bị trúng cổ độc chứ không phải là trúng độc?
Miêu Húc không trả lời mà hỏi ngược lại.
-Chắc chắn, đây không phải độc mà là sâu độc, hơn nữa thể chất của anh rất khác người thường. Nếu như tôi đoán không nhầm, thì những loại độc dược bình thường sẽ không thể khiến cho anh bị trúng độc.
Lần này, Phương Tâm Niệm khẳng định.
-Xem ra, cô thực sự rất có tài. Không sai, chính xác là tôi đã bị người ta cấy cổ độc vào người, hơn nữa còn là một trong những loại cổ độc cấm kị mà không có thuốc nào chữa được: thất thương tuyệt tình cổ.
Dù sao Phương Tâm Viện cũng đã xác định được cổ trong cơ thể hắn, thì Miêu Húc cũng không cần giữ bí mật nữa, nói thẳng tình trạng của hắn ra. Hắn muốn xem người đã bà thần bí này liệu có cách gì có thể giải được thất thương tuyệt tình cổ trong người hắn hay không.
-Thất thương tuyệt tình cổ? Trời ơi, đó là loại cổ độc đáng sợ nhất được lưu truyền trong nhân gian. Nghe nói, người trúng cổ, cuối cùng lục phủ ngũ tạng sẽ bị thối nát, thất khiếu sẽ chảy máu mà chết, không ai có thể sống sót được. Rốt cuộc thì anh đã đắc tội với ai để người ta lại đi hạ thứ cổ độc này với anh?
Phương Tâm Viện tỏ rõ sự kinh ngạc. Rõ ràng cũng bị thứ cổ độc trong người của Miêu Húc làm cho chấn động.
-Giờ thì cô đã biết cổ độc trong người tôi không cách nào có thể hóa giải rồi chứ?
Thấy Phương Tâm Viện cũng biết về loại cổ độc này, Miêu Húc đã xem trọng cô ta thêm vài phần. Trong lòng cũng tăng thêm chút hi vọng, có điều ngoài mặt vẫn tỏ ra một vẻ là cô không thể làm được.
-Thôi đi, trên đời này chẳng có loại độc nào là không thể giải được cả. Cổ độc cũng chỉ là độc. Chỉ cần tìm hiểu rõ được căn nguyên của bệnh, thì đều có thể giải quyết được. Thiên tài tôi vừa hay dạo gần đây đang nghiên cứ về vu y, anh hãy tham gia đi. Đưa cho tôi mười cân máu để tôi mang về nghiên cứu tỉ mỉ xem sao. Lâu nhất là nửa tháng sau nhất định sẽ cho anh biết kết quả.
Phương Tâm Viện vẻ mặt khinh thường. Dường như cô ta chẳng coi thất thương tuyệt tình cổ này là cái gì.
-Mười cân? Chẳng thà cô giết tôi luôn đi cho rồi.
Miêu Húc trợn tròn mắt. Một con người có được bao nhiêu máu, cô ta muốn lấy những mười cân. Đây chẳng phải muốn lấy mạng của hắn hay sao?
-Đây chẳng phải là ngữ khí quá phô trương rồi hay sao? Mẹ kiếp, đúng là đồ nhà quê. Thủ pháp nói quá như vậy mà cũng không biết!
Miêu Húc không thể nói thêm được câu gì. Cô ta là bác sĩ chứ đâu phải là giáo viên. Bản thân hắn cũng đâu phải là học sinh của cô ta đâu, có cần phải dậy biện pháp tu từ nói quá này hay không?
Mặc dù không nghĩ rằng sau nửa tháng Phương Tâm Viện có thể tìm ra cách để cứu mình, nhưng Miêu Húc vẫn rút một xi lanh máu đưa cho cô ta. Có thêm một cách, thì chẳng phải sẽ có thêm một tia hi vọng hay sao? Hắn không muốn chết, cũng không thể chết. Mỗi một tia hi vọng hắn đều không muốn bỏ qua.
Lấy được máu của Miêu Húc rồi, Phương Tâm Viện như vớ được vàng. Sau khi nói với hắn một tiếng là trực ban cho tử tế thì đẩy hắn ra khỏi phòng. Còn cô ta nghiên cứu ở đâu thì không hề nói với Miêu Húc.
Miêu Húc cũng không quan tâm. Về đến phòng thì đánh một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, vừa mới bước ra khỏi phòng, thì nhìn thấy anh bồ nhí Vương Mộng Bồi đang đứng trước cửa phòng.
-Bác sĩ Miêu, viện trưởng Phương Tâm Viện muốn tôi nói với anh, mấy ngày này bà ấy sẽ không đi làm, muốn anh hãy lưu tâm cho tốt.
Khi đối mặt với đàn ông, Vương Mộng Bồi vẫn không một chút ngại ngùng.
-Tôi biết rồi.
Miêu Húc gật đầu. Với ánh mắt sáng rực của Phương Tâm Viện tối qua, thì có lẽ không nghiên cứu ra được kết quả thì cô ta sẽ không cam lòng.
-À, bà ấy còn muốn tôi những ngày này phải đi cùng anh, có cái gì cần tôi làm giúp không?
Vương Mộng Bối ngẩng đầu nhìn Miêu Húc, đôi mắt đen láy chớp chớp. Dường như là chút được một gánh nặng. Cuối cùng cũng không cần phải đi xem những bộ quần áo, những hình ảnh, những bộ phim khó chịu nữa rồi.
-Bữa sáng chuẩn bị xong chưa?
Miêu Húc nghĩ ngợi một chút rồi hỏi bừa.
Mặc dù bên cạnh có một y tá nam là Tiểu Bồi không được kích thích như mấy cô nữ y tá xinh đẹp, nhưng có nói thế nào thì Vương Mộng Bồi cũng đáng tin tưởng hơn Lâm Hâm Tuyền nhiều. Ít nhất thì bạn cũng không có hi vọng hàng ngày Lâm Hâm Tuyền sẽ chuẩn bị những cái đại loại như là bữa sáng cho hắn,. Mỗi ngày chỉ pha cho hắn một tách trà đã là việc làm hết lòng quan tâm rồi.
-À, tôi sẽ bưng qua cho anh ngay.
Vương Mộng Bồi gật mạnh đầu. Ngày nào y cũng phải chuẩn bị bữa sáng cho Phương Tậm Viện, còn phải bưng đến phòng của cô ta, từ lâu đã thành thói quen rồi.
Bây giờ tạm thời Phương Tâm Viện không ở học viện, vậy thì đối tượng để hầu hạ lúc này sẽ biến thành Miêu Húc.
-À, không cần đâu, để tôi ra đó ăn.
Miêu Húc khoát tay. Hắn thực sự không nhẫn tâm để cho một chàng trai be nhỏ hầu hạ mình.
-Được.
Vương Mộng Bồi gật đầu rồi đi trước dẫn đường. Trên mặt hiện rõ sự thỏa mãn. So với Viện trưởng Phương Tâm Viện thì bác sĩ Miêu quả là người tốt bụng.
-Đúng rồi, Tiểu Bồi, cậu thực sự sợ đàn bà như vậy sao?
Đột nhiên Miêu Húc hỏi.
-À, cũng không hẳn là sợ, chỉ là cảm thấy không được tự tại…
Vương Mộng Bồi lắc mạnh đầu.
-Không tự tại? Tôi thấy đây có lẽ là chứng bệnh sợ hãi người khác phái. Yên tâm đi, tối nay tôi sẽ giúp cậu khắc phục chứng sợ hãi này, để cậu trở thành một người đàn ông thực sự.
Miêu Húc vỗ ngực nói một cách đảm bảo.
-Hả? Sao lại trở thành một người đàn ông thực sự?
Vương Mộng Bồi tò mò hỏi.
-Tối nay tôi sẽ đưa cậu đến một nơi, tìm hai người đẹp phá trinh cậu. Đến lúc đó cậu sẽ trở thành một người đàn ông thực sự.
“…”
Vương Mộng Bồi nhanh chóng thu lại những lời thật lòng vừa rồi của mình. So với viện trưởng Phương Tâm Viện, thì tên này quả là một tên ác ma. Ít nhất thì viện trưởng Phương Tâm Viện cũng không đưa y đi làm những việc như vậy.
Dùng bữa sáng xong, Miêu Húc mới phát hiện ra Lâm Hâm Tuyền không có ở đây, nhất thời tò mò nên hỏi:
-Cô giáo Bạch và y tá Lâm đâu rồ? Sao không thấy họ đâu?
-Cô giáo Bạch lên lớp rồi, còn y tá Lâm nói hôm nay anh họ của cô ấy đến Hoa Đô, cô ấy phải đi ga tàu để đón người. Hôm nay chắc cô ấy không thể đi làm được.
Vương Mộng Bồi nói.
-Anh họ?
Miêu Húc ngây người. Sao chưa bao giờ nghe Lâm Hâm Tuyền nói là cô ta vẫn còn có một người anh họ? Có điều hắn hiểu ngay được rằng, hôm nay cô ta lại nghỉ vô lí do rồi.
Nhưng nghĩ rằng phòng bệnh vốn dĩ cũng không có việc gì, hơn nữa trải qua chuyện của tối ngày hôm qua, nhìn thấy cô ta ít nhiều cũng có chút ngại ngùng, cô ta không đến đương nhiên là càng tốt, cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều thêm nữa, đi xuống dưới lầu với Vương Mộng Bồi và đến phòng bệnh của mình.
Tòa nhà này vỗn dĩ cũng chẳng có mấy người. Phương Tâm Viện không có ở đây, Lâm Hâm Tuyền cũng không ở đây, thì chỉ còn lại có hai người là Miêu Húc và Vương Mộng Bồi. Vốn cho rằng ngày đầu tiên của tuần mới này sẽ là một ngày vô vị, nhưng ai ngờ khi Miêu Húc vừa mới ngồi còn chưa ấm chỗ thì ngoài hành lang đã vang lên tiếng bước chân. Một lát sau, một cô gái mặc động phục đã xuất hiện trước mặt Miêu Húc.
Vừa mới nhìn thấy cô gái này, thì mắt của Miêu Húc sáng lên.
Cô gái mặc chiếc váy đồng phục thường thấy nhất của học viện, phía trên là chiếc áo sơ mi nền trắng cổ xanh, phía dưới là một chiếc váy dài màu xanh đậm, gấu váy rủ xuống tới đầu gối, để lộ ra đôi chân trắng nõn, thon dài. Dưới chân là một đôi giầy thể thao màu trắng. Chỉ với cách ăn mặc như vậy mà đã có cảm giác khác xa với những học sinh khác. Nhưng dung mạo của cô gái thuộc diện đẹp nhất trong những người mà Miêu Húc đã từng gặp, thậm chí còn không thua kém gì Bạch Hiểu Thần.
Cô có một mái tóc dài, đen óng ả, xõa tự nhiên hai bên vai, khuôn mặt trái xoan rất trắng, không phải kiểu trắng bệnh, mà kiểu trắng tinh khiết như sữa vậy. Cái mũi của cô không được xem là đặc biệt, nhưng phối với khuôn mặt xinh đẹp của cô thì đó lại là một sự phù hợp. Môi của cô rất nhỏ, rất đỏ, nó giống như một đóa anh đào đang chúm chím nở vậy. Một cảm giác động lòng người không thể diễn tả. Thứ thu hút Miêu Húc nhất đó chính là đôi mắt. Đôi mắt còn đen hơn cả viên ngọc đen, rất sáng, long lanh như sao trên trời vậy.
Nhưng Miêu Húc cảm thấy đôi mắt cô như một cái bể thanh khiết, một cái bể thuần khiết có thể rửa sạch tất cả những dơ bẩn của nhân gian. Trong đôi mắt ấy, bạn không hề cảm thấy có bất kì tạp chất nào. Tất cả đều thanh tịnh, thuần khiết, đến cả Miêu Húc, là người tự xưng là ngây thơ số một trong trường y khi nằm trong ánh nhìn của đôi mắt ấy cũng có chút hàm uế. Đây mới thực sự là người ngây thơ, trong sáng.
Đúng vậy, cô gái mang lại cho Miêu Húc một loại cảm giác như vậy. Không chỉ có Miêu Húc, mà ngay cả với một kẻ sợ phụ nữ như Vương Mộng Bối khi nhìn thấy cô gái không lớn hơn y mấy tuổi này cũng không có cái bộ dạng ngượng ngùng mà ngược lại rất bình tĩnh đứng đó nhìn vào đôi mắt thuần khiết ấy của cô.
Lần đầu tiên y cảm thấy phụ nữ không đáng sợ mà lại rất đẹp như vậy.
Đẹp đến nỗi khiến cho người ta say đắm, đẹp đến nỗi khiến cho trong lòng người ta sinh ra sự tiếc nuối, đẹp đến nỗi khiến cho người ta không thể tự chủ…
Một vòng đỏ rực hiện trên mặt của Vương Mộng Bồi, không giống với cái vẻ nhút nhát thường ngày. Kiểu cảm giác hoan hỉ này kèm theo một vầng đỏ ngọt ngào, giống như cảm giác một người thanh niên đã tìm thấy ý trung nhân của mình vậy.
Đương nhiên Miêu Húc sẽ không chú ý đến thần sắc của Vương Mộng Bồi. Hắn cũng bị đôi mắt trong sáng thuần khiết của cô cô gái hớp hồn rồi. Nhưng điều khiến cho hắn để tâm hơn nữa đó là đột nhiên thất thương tuyêt tình cổ trong người hắn lúc này lại phát tác lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất