Gương Võ Khó Lành

Chương 3:

Chương 3:
Cố Bùi Huyền đã đến, bước tới bên Lương Ánh Tuyết rồi ôm lấy nàng.
"Ai đánh?" Thanh âm của y tựa lưỡi dao sắc lạnh.
Rõ ràng đã biết còn cố hỏi, chẳng qua chỉ muốn khiến ta thêm khó xử.
Tỳ nữ của Lương Ánh Tuyết "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống, bắt đầu màn kịch: "Là Vương phi, nàng ta nói đánh chủ tử của chúng ta không cần xem ngày."
Lương Ánh Tuyết thấy tỳ nữ đã trải sẵn đường cho mình, liền vội vàng phối hợp, định vịn tay đứng dậy rồi quỳ xuống đất.
"Thiếp không biết mình đã chọc giận Vương phi tỷ tỷ điều gì, khiến tỷ tỷ ghét bỏ thiếp đến vậy. Tỷ tỷ xin người, đừng đuổi thiếp đi mà. Thiếp thật lòng yêu Vương gia, thiếp sẽ không tranh giành với tỷ đâu. Cả đời này thiếp nguyện làm nô tỳ hầu hạ Vương gia và Vương phi cũng được." Nàng ta vừa nói vừa quỳ gối tiến đến nắm lấy vạt áo ta, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cố Bùi Huyền.
Cố Bùi Huyền vội đỡ nàng ta dậy, ôm vào lòng, vừa lau nước mắt cho nàng vừa nói: "Đừng khóc, ở đây không ai dám đuổi nàng đi đâu."
Thật là một màn diễn xuất sắc, khiến người ta thương xót. Nếu như đám hát ta xem có được một nửa diễn xuất này thôi, ta nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh.
Lười biếng chẳng muốn phí thời gian diễn trò với đám người này nữa, ta vẫn còn nhớ mục đích chính của mình là đến đòi tiền.
Vậy nên ta trực tiếp nói với Cố Bùi Huyền: "Đưa ta mười vạn lượng bạc, xem như là lễ vật năm nay."
Cho dù quan hệ giữa chúng ta tệ hại đến mức nào.
Cố Bùi Huyền vào ngày này mỗi năm đều chuẩn bị lễ vật cho ta.
Từ khi xác định mối quan hệ đến nay, chưa từng gián đoạn.
Ngày đó dù ta có bị ép gả cho y.
Chỉ cần ta nói với y ta muốn gì, y đều vô điều kiện tìm mọi cách mang đến cho ta.
Vậy nên ta nghĩ rằng khi ta mở miệng đòi bạc, y sẽ không từ chối.
Dù sao thì việc dùng bạc để đuổi ta đi, y đã quá quen thuộc rồi.
Chỉ riêng lần này, đầu óc y có vấn đề.
Y nhìn ta nói: "Ta có thể cho nàng, nhưng nàng phải đánh tỳ nữ của nàng thành ra thế này, sau đó quỳ xuống xin lỗi trắc phi."
Cố Bùi Huyền muốn dùng mười vạn lượng bạc này để đâm vào xương sống ta, nghiền nát lòng tự trọng của ta, bắt ta phải cúi đầu.
Chỉ vì muốn hả giận cho Lương Ánh Tuyết.
Đây là lần đầu tiên, y vì người khác mà làm nhục ta. Thật lòng mà nói, ta rất kinh ngạc, rất muốn nói với y rằng không cần thiết phải như vậy, vài lời vừa rồi của Cố Bùi Huyền chàng đã đủ tát vào mặt ta rồi.
Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt y, từ mười tuổi đến giờ, tròn mười lăm năm. Thời gian quả là một thứ tốt đẹp, có thể khiến lời thề rỉ sét, có thể khiến tình yêu tan biến.
Ta lại trong khoảnh khắc không nghe thấy, không nhìn thấy gì nữa.
Chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn.
Ngay giây phút này, ta quyết định không chữa trị nữa, ta phải nhanh chóng chết đi, chết đi rồi sẽ không cần phải nhìn thấy cái thứ ghê tởm như Cố Bùi Huyền này nữa.
Đau đớn một chút cũng đáng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất