Chương 4:
A Ương nhìn ra vẻ khác lạ của ta, đỡ ta về phòng.
Toàn thân ta đau nhức thấu xương, lại không thể kêu thành tiếng, mắt cũng chẳng nhìn thấy gì.
Nằm trên giường cắn chặt môi đến rách tươm.
Cuối cùng thì đau đến ngất lịm đi.
Ta mơ một giấc mơ, mơ thấy những ngày ta cùng Cố Bùi Huyền còn học nghệ tại sư môn.
Ta vốn là đích xuất đại tiểu thư của Trấn Quốc Đại Tướng Quân phủ, từ nhỏ đã được ngàn người vạn người yêu thương chiều chuộng. Đến tuổi, phụ thân liền đưa ta cùng muội muội đến Ngũ Nhã Sơn bái sư.
Người mà Ngũ Nhã Sơn bồi dưỡng, tiền đồ nhất định xán lạn. Học tập ở nơi này, không chỉ có tiền tài quyền thế, mà còn phải có chân tài thực học, nhất định phải vượt qua khảo hạch mới có thể ở lại.
Ta cùng muội muội đều may mắn dựa vào nỗ lực của bản thân mà trụ lại được. Muội muội Thẩm Tri Ngôn từ nhỏ đã giỏi võ nghệ, còn ta lại tinh thông hội họa.
Ngũ Nhã Sơn có một người đặc biệt, chính là Cố Bùi Huyền.
Cố gia là đứng đầu trong bát đại thế gia, mà Cố Bùi Huyền lại là con trai do gia chủ Cố gia trong một lần phụng mệnh xuất sứ ngoại triều, cùng ca kỹ nước Ngụy sinh ra. Sau này, nước Ngụy vô số lần quấy nhiễu biên cương nước ta, cho nên Cố Bùi Huyền tự nhiên không được coi trọng, dường như ai cũng có thể giẫm đạp hắn một chân.
Theo lời tên mập đáng ghét trong đám đồng môn thì hắn trời sinh đã mang mệnh tiện.
Thế nhưng không thể phủ nhận thiên phú của hắn cực cao, lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số, hắn môn nào cũng đứng đầu, hơn nữa dung mạo lại tuấn mỹ vô song.
Ánh mắt đầu tiên ta nhìn hắn, liền đã động tâm.
Dưới sự theo đuổi không ngừng nghỉ, dai dẳng như keo da chó của ta.
Trong mắt Cố Bùi Huyền cuối cùng cũng có hình bóng ta.
Ở Ngũ Nhã Sơn, dù hắn nghèo khó đến đâu, ta vẫn thích hắn vô cùng.
Mà Cố Bùi Huyền lúc đó cũng đáp lại tình cảm của ta.
Ta nhớ rõ ngày đó ta đến kỳ nguyệt sự, nằm trong phòng đau đớn muốn chết đi sống lại. Mỗi lần đến kỳ, ta đều thèm đồ ngọt. Muội muội Thẩm Tri Ngôn ở bên cạnh vừa chăm sóc ta vừa nói: "Tỷ tỷ, muội xoa bụng cho tỷ nhé, tỷ ráng đợi chút, sư phụ đã nói trong thời gian triều bái không ai được xuống núi, ai xuống núi sẽ chịu đệ nhất hình phạt."
Ta không ngờ tới Cố Bùi Huyền lại đứng ngoài cửa phòng ta, càng không ngờ tới hắn lại lén lút xuống núi, nửa đêm gõ cửa từng nhà hỏi có kẹo hồ lô không, cuối cùng dùng toàn bộ bạc của mình cầu xin một ông lão dạy hắn làm kẹo hồ lô trong đêm khuya.
Ta ăn được kẹo hồ lô, Cố Bùi Huyền cũng chịu "đệ nhất hình phạt".
Chịu bốn mươi chín roi.
Mọi người đều biết lệnh cấm xuống núi, người đầu tiên phải tuân thủ chính là Cố Bùi Huyền, bởi vì trong người hắn chảy dòng máu của địch quốc.
Cho nên hoàng thượng cũng hạ chỉ Cố Bùi Huyền phải chịu thủy hình ba ngày.
Đến khi hắn được thả ra, đã chỉ còn lại nửa cái mạng.
Ta ôm hắn khóc nức nở nói: "Ta cả đời này sẽ không ăn kẹo hồ lô nữa, sao huynh lại ngốc như vậy?"
Cố Bùi Huyền lắc đầu, khẽ vuốt mặt ta nói: "Tri Ngữ của ta là tiên nữ trên trời, muốn cái gì, đáng lẽ phải có được mới đúng."
Từ đó về sau, mỗi tháng vào những ngày ta đến kỳ nguyệt sự, Cố Bùi Huyền đều chuẩn bị sẵn kẹo hồ lô do chính tay hắn làm.
Đó là thứ kẹo hồ lô ngon nhất, ngọt ngào nhất mà ta từng ăn.
Giấc ngủ này kéo dài rất lâu, mơ mơ màng màng ta nghe thấy tiếng thở dài của Cố Bùi Huyền.
Ta nắm lấy tay hắn khẽ lay, cười nói: "A Huyền, đau quá, ta muốn ăn kẹo hồ lô huynh làm."
Không đợi được câu trả lời của hắn, ta lại khép mắt.