Gương Võ Khó Lành

Chương 6:

Chương 6:
Cố Bùi Huyền đi đâu cũng mang theo Lương Ánh Tuyết, còn ta bởi chán ghét quản chuyện trong phủ, Lương Ánh Tuyết cũng dần dần thu hết quyền hành vào tay.
Tỳ nữ trong viện ta cũng khẽ bàn tán, chẳng hay phủ này sắp đổi chủ rồi chăng.
Bởi lẽ đồ ăn thức uống trong viện ta suy kém thấy rõ.
Đây là lần đầu tiên, Cố Bùi Huyền không ngăn cản nữ nhân khác mượn thế hắn mà dương oai diễu võ bên ngoài.
Mà hắn cũng biết Lương Ánh Tuyết nắm giữ nội vụ vương phủ ắt sẽ hà khắc với ta, vậy mà hắn chẳng hề ngăn cản.
Rằm tháng tám, theo lệ ta phải vào cung dự yến.
Mà ta chẳng ngờ, Cố Bùi Huyền lại kéo theo Lương Ánh Tuyết cùng tham gia.
Vốn dĩ trắc phi không có tư cách, nhưng Cố Bùi Huyền nay nắm trọn triều cương, hắn chính là trời ở nơi này, chẳng ai dám nói nửa lời trái ý.
Ta nhìn đôi bóng ân ái của họ, trong lòng đã rõ mười mươi, đêm nay trà dư tửu hậu, chuyện lớn nhất để người ta bàn tán chính là ta.
Ta vừa ăn những món A Ương bày biện, vừa nghĩ còn bao nhiêu canh giờ nữa mới tan tiệc.
Bởi lẽ không có lạc hồi, thân thể ta ngày càng suy nhược.
Chẳng chắc có thể chống đỡ đến cuối.
Bỗng ta nghe phía sau có giọng nói thanh thoát vang lên: "Nhiếp chính vương cùng Ánh Tuyết thật xứng đôi, quả là trời sinh một cặp."
Ta nghĩ ả ta đã cố ý dùng giọng lớn nhất trong khuôn phép lễ nghi để ta có thể nghe thấy.
A Ương định quay đầu trách mắng kẻ không biết tốt xấu này.
Ta khẽ cười, không ngoảnh lại.
Giữ tay A Ương, ta nói: "Chẳng cần để ý đến loại ngu xuẩn vô não này."
Giọng ta cũng chẳng nhỏ.
Đảm bảo ả đàn bà lắm lời kia có thể nghe thấy.
Chỉ thấy ả ta bước đến, hành lễ với ta đúng mực.
"Tham kiến Vương phi."
"Thiếp thân có chút nghi hoặc, chẳng hay Vương phi có thể bớt chút thời gian chỉ giáo?"
Ả ta chẳng đợi ta đáp lời đã tự mình nói tiếp.
"Ngày xưa Vương gia thất thế, ngài từng ruồng bỏ mà đi, quay sang nương tựa Tam hoàng tử. Nay Vương gia vinh hiển phú quý, ngài lại vin vào tình xưa, trăm phương ngàn kế dây dưa…"
"Nay Tuyết Vương phi cùng Vương gia tình đầu ý hợp, xứng đôi vừa lứa, còn ngài lại cố chấp chiếm giữ vị trí Vương phi, chẳng lẽ không thấy quá tham lam sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn ả, khẽ cười lạnh, ả là khuê mật trước kia của Lương Ánh Tuyết, nay gả cho một vị quan tam phẩm.
Ta bảo A Ương rót thêm chút trà.
Nhấp một ngụm, ta nói:
"Lương Ánh Tuyết bảo ngươi đến? Chuyện đầu óc ngươi không tốt, phu quân ngươi có biết không?"
"Ta sửa lại cho ngươi, là Cố Bùi Huyền nhất kiến chung tình với ta, khăng khăng không lấy ai khác, dùng quyền thế bức ép, ép ta phải hạ giá lấy hắn."
Ta khẽ liếc nhìn kẻ ngu xuẩn trước mặt, nói: "Bằng không, hắn có đức hạnh gì mà xứng với ta?"
Ả phụ nhân kia có lẽ bị thái độ của ta chọc giận, ăn nói lung tung: "Nếu ngài thật lòng không muốn cùng Vương gia kết làm phu thê, nay Vương gia đã có tình ý với người khác, sao ngài không cùng hắn hòa ly, mỗi người tìm hạnh phúc riêng?"
Ta khẽ mỉm cười, đang định mở miệng nói có chuyện tốt như vậy, ta đã chẳng ở đây nghe ngươi lảm nhảm rồi.
Thì đột nhiên cảm thấy cổ họng tanh ngọt, một ngụm máu tươi trào ra, nhuộm đỏ vạt áo, A Ương thấy vậy vội lấy khăn tay lau giúp ta.
Bên cạnh có người khẽ thì thầm: "Miệng thì nói chẳng để ý, khăng khăng nói gả cho Vương gia là bất đắc dĩ, sao giờ lại sốt ruột đến vậy?"
Ta uống viên thuốc A Ương đưa, giọng điệu bình tĩnh nói: "Ta chẳng hề sốt ruột, chỉ là ta mắc bệnh rồi, e rằng chẳng sống được bao lâu nữa."
Trong khoảnh khắc, tiếng ồn ào xung quanh im bặt, tiếng cười của mọi người đông cứng lại, một mảnh tĩnh lặng bao trùm.
Ả phụ nhân kia dường như chợt hiểu ra điều gì.
Nhẹ giọng nói: "Vương phi chẳng lẽ cũng đoản mệnh như Trấn quốc đại tướng quân sao, ai da, nghĩ năm xưa nhà đại tướng quân cũng xem như bậc anh hùng, chết cũng là chết một cách quang minh chính đại."
Ả ta dừng một chút, nhìn ta nói: "Sao đến lượt Vương phi, lại dùng cái chết để uy hiếp dụ dỗ, ta thật không thể chịu nổi hành vi của ngài, vì tranh đoạt sủng ái của phu quân, không tiếc diễn màn bi tình sinh hạn, thậm chí không từ thủ đoạn, thật là không lên nổi mặt bàn, làm ô danh Trấn quốc đại tướng quân uy chấn một phương năm xưa."
Ả ta nhắc đến phụ thân ta.
Những người bên cạnh ta đều biết, sau khi phụ mẫu ta chết, đó chính là nghịch lân của ta.
Ngay cả A Ương cũng sợ hãi quỳ xuống.
Những người xung quanh đều nhìn A Ương, không biết phải làm sao.
Chỉ có ả ngu xuẩn nhắc đến phụ thân ta, vẫn chẳng hề hay biết mà chế giễu: "Vương phi thật là uy phong lẫm lẫm, tỳ nữ bên cạnh ngài chắc chắn chịu không ít uất ức."
Ta đứng dậy, còn chỉnh lại mũ phượng trên đầu.
"A Ương, ấn ả ta xuống bàn."
A Ương nhanh chóng đứng dậy chế trụ người trước mặt.
Ta cầm con dao A Ương vừa dùng xử lý thịt bên cạnh.
Nhìn người đàn bà trước mặt.
Không chút do dự vạch một đường cắt ngang cổ ả.
Trên người ta dính rất nhiều máu, ta vừa lấy khăn lau vừa khẽ nói: "Thứ gì mà dám đặt điều về người nhà ta."
Cố Bùi Huyền cùng Lương Ánh Tuyết ở chính điện nghe thấy động tĩnh cuối cùng cũng đến.
Hắn thấy ta người đầy máu.
Lập tức bước tới kéo tay ta hỏi: "Sao lại thế này, Thẩm Tri Ngữ nàng bị thương ở đâu?
"Trong cung toàn là người chết sao? Vương phi cũng không bảo vệ nổi?"
Hắn đảo mắt nhìn quanh, tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Tiểu thái giám bên cạnh vội vàng thêm mắm dặm muối kể lại sự tình.
Ta hất mạnh tay hắn ra, lạnh lùng nhìn hắn nói:
"Quản tốt chó của ngươi, đừng để chúng kéo đàn kéo lũ đến trước mặt ta sủa bậy.
"Còn nữa, sau này ai dám đặt điều về Trấn quốc đại tướng quân, cả nhà chôn theo, không tin cứ thử."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất