Gương Võ Khó Lành

Chương 5:

Chương 5:
Vẫn vùi mình trong giấc nồng đến tận nửa đêm, bụng ta cồn cào tỉnh giấc từ cơn mơ.
A Ương nghe tiếng động nhẹ nhàng bước vào, dịu dàng đỡ ta ngồi dậy.
Ta nhìn A Ương, thấy vẻ nàng ngập ngừng muốn nói lại thôi, liền khẽ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nàng vừa giúp ta chỉnh lại xiêm y, vừa nhỏ nhẹ đáp lời:
"Vương gia đang ở phòng bếp làm kẹo hồ lô cho người."
"Hắn bị quỷ ám rồi chăng?"
Ta không khỏi kinh ngạc, vừa bước chân về phía phòng bếp vừa hỏi A Ương.
"Hay là Lương Ánh Tuyết kia đã phạm phải lỗi lầm tày trời?"
Cố Bùi Huyền hắn vốn nấu ăn rất đẹp mắt, nghĩ lại nếu năm xưa ta không bị gương mặt kia mê hoặc, thì giờ đây đâu đến nỗi thê lương thế này.
Hắn nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thấy ta, vội vã bước tới ôm lấy, khẽ giọng hỏi: "Sao lại thức giấc rồi, muội gặp ác mộng sao?"
Giọng điệu của hắn, y hệt như năm xưa trên Ngũ Nhã Sơn, khi hắn nâng niu ta trong lòng bàn tay.
Cứ như thể chúng ta chưa từng chia lìa.
Cứ như thể những nữ nhân khác trong Vương phủ này đều không hề tồn tại.
Ta ngẩn người, đến khi hoàn hồn lại đã vội đẩy hắn ra.
Khuôn mặt ta lạnh băng, cất giọng hỏi: "Cố Bùi Huyền, ngươi diễn kịch đến nghiện rồi sao? Nơi này chẳng có ai, ngươi còn giả vờ làm chi?"
Hắn nghe ta nói vậy, sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên vô cùng khó coi.
Ta nhìn thấy trên kệ phía sau những xâu băng đường hồ lô đã làm xong, mới biết đêm nay hắn đã canh giữ bên giường ta, nghe được những lời ta mê sảng.
Ta nói ta đau, ta muốn ăn kẹo hồ lô, hắn liền bỏ mặc mỹ nhân mà đi làm cho ta.
Nhưng Thẩm Tri Ngữ của hiện tại đã chẳng còn vui vẻ nữa rồi, ta sắp chết đến nơi, đâu phải chỉ một xâu kẹo hồ lô là hết đau đớn.
Ta đã quyết định, sẽ không yêu Cố Bùi Huyền nữa.
Thế là ta bước qua hắn, cầm lấy xâu kẹo hồ lô còn chưa kịp đông cứng, ném mạnh xuống đất.
Còn cố tình giẫm thêm hai cái.
Cố Bùi Huyền nhìn ta làm xong tất cả, đến ngăn cản cũng không kịp.
Nhìn cảnh tượng bừa bộn trên mặt đất, hắn giận dữ nắm chặt cằm ta, chất vấn: "Ngươi xem ta là cái gì hả? Thẩm Tri Ngữ!"
Ta nhìn hắn, cố gắng lắm mới nở được một nụ cười nhạt nhẽo: "Là chó đó, ta tùy miệng nói muốn ăn, ngươi liền đi làm, ngươi thật chẳng thay đổi chút nào nhỉ? Vẫn cứ ngoan ngoãn xoay quanh ta như vậy."
Ta biết làm như vậy sẽ chọc giận hắn, sẽ khiến Cố Bùi Huyền càng thêm ghét ta, nhưng ta vẫn cứ làm.
Sắc mặt Cố Bùi Huyền đã khó coi đến cực điểm.
Hắn trực tiếp bế thốc ta lên, xông thẳng về phía phòng chính, ném ta lên giường.
Ta sợ hãi, vơ lấy tất cả những thứ có thể chạm tới ném về phía hắn, vừa khóc vừa nói: "Cố Bùi Huyền, ngươi không được chạm vào ta, ngươi rất bẩn, ngươi cút ngay."
Nhưng sức lực giữa nam và nữ vốn dĩ chênh lệch quá nhiều.
Hắn chẳng tốn chút sức lực nào đã có thể khiến ta không thể động đậy, Cố Bùi Huyền dường như hận ta đến tận xương tủy.
Hắn xé toạc áo ngoài của ta, hung hăng cắn một phát vào vai ta.
Đau đớn khiến ta bật khóc thành tiếng.
Hắn nhìn ta kêu đau, nhưng vẫn không chịu buông tha.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, lạnh lùng nói: "Thẩm Tri Ngữ, chỉ có ngươi đau thôi sao, ta thì không biết đau à?
"Có phải ngươi đã sớm chẳng còn để ý đến ta nữa rồi không? Tri Tri, ngươi thật sự không cần kẹo hồ lô nữa sao? Chẳng phải chính ngươi đã vứt bỏ ta trước sao? Tại sao ngươi lúc nào cũng cao cao tại thượng như vậy?"
Trong mắt hắn có lệ, ta nhìn người nam nhân này, ta sẽ không mềm lòng, ta sẽ không nói những lời ngon ngọt.
Ta và hắn, kiếp này đã định trước sẽ chẳng có một kết cục tốt đẹp.
Chúng ta im lặng đối mặt một hồi.
Mắt Cố Bùi Huyền đỏ hoe, nhưng nước mắt vẫn không rơi xuống.
Bên ngoài vang lên tiếng tranh cãi ồn ào, là tỳ nữ của Lương Ánh Tuyết, quỳ rạp bên ngoài gào khóc nói chủ tử nàng ta mắc bệnh tim, dường như Cố Bùi Huyền chính là thuốc dẫn.
Ta nghe thấy không khỏi liếc mắt khinh bỉ, đẩy nhẹ Cố Bùi Huyền.
"Còn không mau qua đó làm thuốc dẫn?"
Ta cứ tưởng màn kịch này đến đây là có thể kết thúc.
Kết quả hắn ghim chặt ánh mắt vào mắt ta, nói: "Tri Tri, cầu xin ta đi, ta sẽ ở lại."
Ta nhìn hắn cao cao tại thượng nhìn xuống ta, ra lệnh một cách chẳng chút để ý.
Hắn thật sự đã quên rồi sao, ngày hắn cưới ta, ta mặc hỉ bào đỏ thẫm, quỳ rạp dưới chân hắn cầu xin hắn đừng đi, hôm nay là ngày đại hỉ, cầu xin hắn đừng bỏ rơi Tri Tri.
Cố Bùi Huyền chỉ lạnh lùng đạp ta ra, nói: "Thẩm Tri Ngữ, ngươi nằm mơ."
Giây phút ấy, ta cuối cùng đã hiểu, hắn cưới ta chỉ là để báo thù ta, hắn không còn là thiếu niên năm xưa trong mắt trong tim chỉ có Thẩm Tri Ngữ nữa rồi.
Đến bước đường này, ta sắp chết đến nơi, hắn vẫn còn nghĩ đến việc bắt ta phải mềm lòng, thật nực cười.
Ta khẽ chạm vào mi mắt Cố Bùi Huyền, nhẹ nhàng nói: "Cố Bùi Huyền, ngươi nằm mơ.
"Còn nữa, đừng gọi ta là Tri Tri, ta nghe thấy ghê tởm."
Cố Bùi Huyền nghe ta nói xong, ánh mắt hắn hận không thể đục thủng hai lỗ trên người ta.
Hắn đứng dậy chỉnh lại y phục, không nhìn ta lấy một cái, trực tiếp rời đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất