Chương 8:
Ta bỗng nhớ phụ thân rồi.
Cũng nhớ cả A Ngôn nữa.
Thế là ta viết thư cho A Ngôn, hẹn cùng nhau đến tế bái phụ thân và mẫu thân.
Ta muốn nói với phụ thân và mẫu thân một tiếng, rằng ta sắp không qua khỏi nữa rồi, người sẽ sớm gặp lại ta thôi.
Ta cũng muốn cùng A Ngôn nói lời từ biệt thật cẩn thận.
Muội muội của ta ở giang hồ tung hoành ngang dọc, làm tỷ tỷ như ta đây thật lấy làm kiêu hãnh.
Trước khi đi, ta ghé qua viện của Cố Bùi Huyền một chuyến, muốn tìm hắn lấy chút đồ.
Phụ thân trước khi ta trúng độc, đã rõ ràng biểu lộ sự yêu thích đối với Cố Bùi Huyền.
Bút do chính tay người làm cho ta và A Ngôn, ngọc bội điêu khắc, chưa từng thiếu phần của hắn.
Ngọc bội kia là do phụ thân tự tay chọn lấy ngọc liệu tốt nhất, tự mình điêu khắc, mỗi một khối của ba người chúng ta đều có khắc một chữ nhỏ cùng ngày sinh.
Phụ thân nói: "Ba đứa các con đeo ngọc bội này, sẽ bảo bình an vô sự, dù sau này có bay cao bay xa đến đâu, gặp khó khăn Bồ Tát sẽ báo mộng cho ta, như vậy phụ thân có thể mang các con trở về."
Cố Bùi Huyền nghe xong nhất định đòi đổi cho ta đeo.
Hắn nói như vậy hai người chúng ta cả đời sẽ mang đối phương bên mình, đặt trong tim, có thể ân ái không nghi ngờ, bạc đầu giai lão.
Giờ ta phải đi lấy lại, treo lên mộ bia của phụ thân, như vậy sau khi ta chết, phụ thân nhất định sẽ tìm được ta, chúng ta nhất định có thể đoàn tụ.
Khi ta đến, Lương Ánh Tuyết đang ngồi trên đùi Cố Bùi Huyền vẽ tranh, cả hai người đều tuấn mỹ xinh đẹp, nhìn qua cũng rất ân ái.
Có lẽ là vẽ sai rồi. Lương Ánh Tuyết giận dỗi ném cây bút trong tay xuống đất.
Cây bút kia, là do chính tay phụ thân ta làm.
Giờ lại bị ném xuống đất.
Ta vội bước vào nhặt bút lên.
Đã không còn muốn nói thêm một lời nào với tên hỗn đản này nữa, dù ta từng ác ngôn tương đối với hắn, nhưng phụ thân ta thật lòng coi hắn như con cái mà đối đãi, đồ cho hai tỷ muội ta vĩnh viễn không thiếu phần của hắn.
Hắn sao có thể vong ân bội nghĩa đến vậy.
Ta thấy trên cổ hắn không còn ngọc bội nữa.
Ta nhíu mày hỏi hắn: "Ngọc bội của ta đâu?"