Gương Võ Khó Lành

Chương 9:

Chương 9:
Lương Ánh Tuyết ngước mắt nhìn ta, nghe ta đòi vật kia, liền cười duyên nói: "Có phải là ngọc bội thiếp thân đang đeo đây không? Dạo gần đây thiếp thân thường xuyên tâm bệnh phát tác, Vương gia nói vật này do cao nhân chế tác, tự mang dương cương chi khí, có thể bảo bình an nên thiếp thân mới đeo."
Nàng ta mân mê miếng ngọc bài, khẽ nói: "Nhưng mà cái này làm thủ công có chút thô ráp quá, mặt sau cũng không biết khắc cái gì, Vương gia, hơi đau, chàng xem giúp thiếp được không?"
Ta nghe những lời này, cảm giác như mình sắp phát điên rồi, ta nắm chặt tay thành quyền, đến nỗi móng tay đâm vào thịt, giận dữ nhìn Cố Bùi Huyền: "Đó là vật phụ thân làm cho ta, ngươi lại đem tặng cho kẻ khác!"
Cố Bùi Huyền ôm lấy Lương Ánh Tuyết, thản nhiên nói: "Vậy sao? Ta quên mất, ta còn tưởng là lễ vật ai tặng, lại còn tặng một khối ngọc bội sứt mẻ, cũng quá không coi bổn vương ra gì..."
Lời hắn còn chưa dứt, ta liền vớ lấy nghiên mực trên bàn ném về phía hắn.
Cố Bùi Huyền không tránh, nghiên mực đập vào trán hắn, rách da chảy máu.
Lương Ánh Tuyết thấy máu trên mặt Cố Bùi Huyền, liền lớn giọng la lên vừa lau trán cho hắn, vừa mắng ta:
"Ngươi đúng là một kẻ điên, ngay cả Vương gia cũng dám đánh!
"Khó trách phụ thân ngươi sớm chết! Đó đều là báo ứng của ngươi! Cái thứ này ai thèm! Nếu không phải Vương gia ban thưởng cho ta! Cả đời này ta cũng không đeo thứ đồ rách nát này!"
Nàng ta mắng đến đây liền cúi đầu tháo ngọc bài xuống ném về phía ta.
Rồi nhắm vào ta mà nói: "Cầm lấy đồ của ngươi, mau cút đi!"
Ta nhìn ngọc bài rơi xuống đất, vỡ thành trăm mảnh.
Tên ta cùng sinh thần của ta, trên mặt đất tan tác.
Giống như ta lúc này, tả tơi không chịu nổi.
Ta cảm giác mình thật sự sắp xong đời rồi.
Nhưng ta còn chưa kịp thông báo cho phụ thân đến đón ta.
Đầu óc ta chợt choáng váng.
Ta bước tới, bàn tay hung hăng giáng xuống mặt Lương Ánh Tuyết.
"Đó là phụ thân ta tự tay làm! Không phải đồ rách nát!" Thanh âm ta run rẩy, mỗi chữ đều như dùng hết sức lực từ cổ họng ép ra.
Nước mắt không tự chủ rơi xuống, trong lòng ta dâng lên một cỗ ý muốn tan biến.
Nhưng Cố Bùi Huyền đã nắm lấy tay ta.
Hắn ngăn ta lại.
Ta thống khổ nhìn chằm chằm hắn, bàn tay kia nắm chặt thành quyền run rẩy bên hông.
"Ta sắp chết rồi, vì sao ngươi còn muốn chèn ép ta, ngươi không sợ đêm đến phụ thân ta tới tìm ngươi đòi mạng sao?
"Cố Bùi Huyền, đồ lòng lang dạ sói, cả đời này ngươi đừng hòng có được cái chết yên lành!"
Hắn cười lạnh một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên vẻ giễu cợt: "Thẩm Tri Ngữ, còn muốn coi ta là chó mà đùa bỡn sao?"
"Lần trước kẹo hồ lô ta chưa quên, gần đây ngươi lại thiếu chó nghe lời để chơi đùa sao? Cần tạm thời tìm ta làm trò vui phải không?"
"Ngươi sắp chết rồi? Ngươi sắp rồi rồi đánh người còn có khí lực lớn như vậy? Nàng ta sắp bị ngươi đánh chết mới đúng!"
"Đừng có dùng cái bộ dạng đáng thương giả tạo của ngươi để điều khiển, sỉ nhục ta nữa. Ta sẽ không bị ngươi lừa gạt thêm lần nào đâu..."
Lời hắn còn chưa dứt, một ngụm máu đột nhiên phun lên ngực hắn.
Ta lại thổ huyết.
Lần này, còn nghiêm trọng hơn trước.
Ngũ quan ta dần mất hết cảm giác, thế giới trước mắt mịt mù tối tăm.
Chỉ có thể không ngừng thổ huyết, cho đến khi ngất lịm đi.
Cố Bùi Huyền vội vàng đỡ lấy ta, lớn tiếng la lên: "Gọi thái y!"
Hắn ôm chặt ta trong lòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn máu ta càng lúc càng chảy nhiều, nhuộm đỏ cả y phục hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất