Chương 11: Lại Đến Khu Dân Nghèo
Khi rời đi, Fino lái xe một mình, không đi đến chỗ những Thập hoang giả mà Đỗ Địch An đã thấy trước đó mà đi thẳng vào khu dân cư, đậu ở dưới bức tường cao để Đỗ Địch An xuống xe và tự mình đi bộ trở lại.
- Ta không phải đi chỗ “Thập Hoang Giả” sao?
Đỗ Địch An có chút nghi ngờ nói.
Fino nhảy trở lại xe ngựa, không nhịn được nói:
- Chúng ta đã kiểm trắc ngươi, không cần phải đến đó để kiểm trắc nữa, đợi qua vài ngày sẽ có người đưa ngươi đi.
Nói xong, dây ngựa rung lên, chiếc xe ngựa đen lao đi nhanh chóng.
Đỗ Địch An khẽ cau mày, quay người đi về hướng nhà vợ chồng Jullia. May mắn trước đó hắn đã từng theo xe ngựa của gia tộc Navy trở lại một lần nên nhớ rõ tuyến đường, nếu không hắn sẽ bị lạc.
Khi hắn trở lại 108 đường lâm khang thì cả người mệt mỏi cùng thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhãi và đôi chân đau nhức. Mặc dù vợ chồng Jullia sống trong bức tường cao này không xa, chỉ có bảy hay tám dặm, nhưng cơ thể hắn vẫn còn không phục hồi lại sau di chứng kho đông lạnh, thể lực yếu hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi bình thường.
Trước cửa nhà, vợ chồng Jullia đứng đó nhìn xung quanh. Khi họ thấy Đỗ Địch An xuất hiện từ góc phố, đôi mắt lập tức sáng lên tiến lên chào đón hắn.
Gray nói:
- Tại sao không ai đưa ngươi về? Chính ngươi tự mình trở về sao?
Jullia lườm chồng mình một cái nói:
- Trở về rồi nói sau.
Gray tỉnh ngộ lại, ngay lập tức tiến lên dìu cơ thể yếu đuối Đỗ Địch An cùng trở về nhà. Sau khi đóng cửa, hắn lấy một chiếc khăn vải để Đỗ Địch An lau mồ hôi, lo lắng nói:
- Con ngoan không sao chứ, những người kia không làm gì ngươi a?
Khi Đỗ Địch An thấy phản ứng của họ, liền biết hơn phân nửa là bọn họ đã biết gì đó, hỏi:
- Các ngươi đã biết hết rồi sao?
- Ở trên đã đến để thông báo cho chúng ta, nói rằng ngươi đủ điều kiện để gia nhập thủ vệ binh.
Gray nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đỗ Địch An, nghi ngờ nói:
- Nguơi không thông qua kiểm trắc sao?
Đỗ Địch An thầm nghĩ, xem ra thân phận của "Thập Hoang Giả" cũng cần được giữ bí mật. Hắn nói:
- Đã thông qua, sẽ có người đến mang ta đi báo tin sau vài ngày. Chẳng qua ta không muốn đi thì có thể cự tuyệt chuyện này sao?
Nếu hắn có thể lựa chọn, hắn vẫn nguyện ý học luật pháp trước, chờ nắm giữ nhiều thứ hơn rồi đi ra ngoài cự bích nhìn xem phong cảnh ở đó.
Gray thở dài, cười nói:
- Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn đi mà không được sao? Thằng nhóc ngươi vậy mà muốn từ chối. Ngươi có thể trở thành thủ vệ binh thì đời này không cần lo ăn mặc hay sinh lão bệnh tử. Mỗi ngày đều đứng đứng gác liền có một mức lương lớn, lại không ai dám bắt nạt ngươi, thật tốt biết bao.
Julla hiền lành nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Ngươi vẫn muốn học luật pháp sao?
Đỗ Địch An nghiêm túc gật đầu.
- Ta đã giúp ngươi hỏi qua.
Julla cười nói:
- Đến lúc tập huấn, ngươi có thể học luật pháp, hơn nữa không chỉ học luật pháp, mà còn cả y học, địa chất, may vá, v.v., một trường học toàn diện.
Trường học? Đỗ Địch An khẽ giật mình.
Nhiều người không phân rõ sự khác biệt giữa học viện cùng trường học. Nói tóm lại, học viện là chuyên ngành, chẳng hạn như học viện Luật pháp, học viện May, mà trường học lại do nhiều học viện tạo thành. Có rất nhiều thứ để học!
- Học luật pháp có cái gì tốt. Chỉ cần người làm thủ vệ binh thì cái gì cũng không cần lo.
Gray buồn bực nói.
Julla vỗ vai Đỗ Địch An, mỉm cười động viên:
- Cố lên, ta nghe nói học việc còn có đào thải học sinh, ngươi phải cố gắng học tập đừng bị khai trừ a.
Đỗ Địch An buông lỏng, học tập toàn diện sao? Đây chính xác là những gì hắn muốn.
- Dì.
Đỗ Địch An nắm lấy cơ hội hướng Jullia nói:
- Ta muốn mượn một ít tiền tiêu vặt, về sau khẳng định sẽ trả lại cho ngươi!
Khẽ giật mình, Julla mỉm cười nói:
- Bao nhiêu, ta sẽ cho ngươi nhưng mượn rồi cũng không cần trả lại, đều là người một nhà.
- Đúng.
Gray mỉm cười:
- Sống ở đây đã lâu như vậy rồi, Đỗ Địch An cũng nên đổi cách xưng hô.
Đỗ Địch An giả vờ không hiểu hắn nói gì, thầm tính toán, nói:
- Khoảng 100 đồng tệ đi.
- Nhiều như vậy?
Hai ngươi Julla hơi sững sờ, một trăm đồng tệ gần như bằng với chi phí sinh hoạt nửa tháng của bọn họ. Gray nói:
- Người muốn mua cái gì, cần nhiều như vậy sao?
Đỗ Địch An đã suy nghĩ ra một lý do từ sớm, hắn nói:
- Ta muốn mua một chút đồ ăn rồi trở về Mai Sơn cô nhi viện thăm đồng bạn.
Nói xong liền thầm nói, ta mượn của các ngươi thì sau này nhất định sẽ hồi báo.
Julla mỉm cười nói:
- Cũng phải, cho ngươi.
Sau đó nàng lấy ra một đống đồng tệ xanh từ trong ví của mình, đếm vừa đủ một trăm chẵn đưa cho Đỗ Địch An.
Kể từ khi kỹ thuật in ra đời từ mười năm trước, ngân hàng Tinh Hải dưới sự quản lý của Cự bích Sylvia đã phát hành một lượng lớn tiền giấy. Chỉ trong vài năm nó đã thay thế tiền tệ và lưu thông trong mọi hộ gia đình ở khu dân cư. Dần dần mọi người cũng quen với giao dịch bằng tiền giấy.
- Cảm ơn!
Đỗ Địch An lập tức nhận lấy, không có đếm mà nhét thẳng vào trong túi của hắn.
Gray thấy thế cũng không nói gì thêm, vẫy tay để Julla đi làm cơm tối.
Sáng hôm sau.
Đỗ Địch An thức dậy đúng giờ, ăn sáng tắm rửa xong, chào vợ chồng Julla rồi đi thẳng ra ngoài. Mặc dù hắn không biết khi nào "Thập Hoang Giả" sẽ cử người đến đón, nhưng trong vài ngày tới hắn không phải đến học viện luật pháp để học tập.
- Lưu huỳnh …
Đỗ Địch An nhớ mang máng cách làm thuốc nổ, đó là một lần vào ngày lễ, tỷ tỷ của hắn trong lúc làm cho hắn một cây pháo trúc đã từng nói cho hắn cách làm, nhưng ngoại trừ lưu huỳnh còn cần gì thì hắn không biết, dù sao lúc ấy còn nhỏ, hắn không có hứng thú đối với những thứ này.
Đỗ Địch An không trực tiếp đi mua lưu huỳnh, mà thay vào đó gọi một chiếc xe ngựa tiến về khu dân nghèo để lấy lại thứ của mình.
Chẳng mấy chốc, sau khi vào khu dân nghèo, Đỗ Địch An đi thẳng về phía Mai Sơn cô nhi viện, tại cách đó bốn con đường liền quẹo vào một con đường hư hại, mùi phân thối cùng mùi côn trùng chết dọc đường khiến hắn khẽ cau mày, không lâu sau hắn đi đến một bãi rác khổng lồ.
Bãi rác khu dân nghèo, nơi này mới thực sự là một bãi rác.
Ở nơi này, ngươi không thể tìm thấy bất cứ thứ gì có giá trị sử dụng. Muốn ở trong đó đào bảo thì chẳng khác gì người si nói mộng.
Cho nên ngay cả những người nghèo cũng sẽ không đến đây, bởi vì tất cả các vật phẩm bị vứt bỏ ở đây đã bị hủy hoại từ lâu.
Đỗ Địch An đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi hôi nồng đậm hỗn hợp từ phân và nước tiểu. Nhiều người nghèo hoặc người đi ngang qua tiện đường giải quyết bài tiết ở đây.
Có bảy tám bãi rác đen sì lớn thì như một ngọn đồi. Đỗ Địch An như xe nhẹ đường quen. Hắn đi vào trước một bãi rác rồi nhìn nhìn chung quanh. Sau khi xác nhận gần đây không có ai liền ngồi xuống xốc lên một miếng vải đen sì dính đầy rác rưởi cùng chất nhầy, dưới miếng vải đen này để lộ một cái lỗ nhỏ vừa đủ để chứa cơ thể gầy gò của hắn.
Đây tự nhiên không phải là trùng hợp, mà là khoảng trống mà hắn tự mình gỡ ra.
Editer: ƯngVinh95