Chương 120: Cầu Nguyện
Sau khi giết Nick, bảy tám con Trác Não thú gào thét không dứt, tựa hồ khó có thể phóng thích phẫn nộ trong lòng.
Linda và Reid từ khe hở của vách tường vụng trộm nhìn Trác Não thú bên ngoài, trong lòng khẩn trương vô cùng, đến tiếng tim đập cũng bị ép tới cực điểm để tránh làm cho những ma vật khát máu này chú ý.
- Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu. . .
Reid nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng không ngừng cầu nguyện:
- Trác Não thú không ăn Hành Thi, sẽ không tìm được chúng ta, Quang Minh thần ở trên phù hộ chúng con..
Rống! Rống!
Trác Não đàn thú mất đi mục tiêu, phẫn nộ du đãng trên đường, cái đuôi giống như là vảy rắn bóng loáng bò trên mặt đất, ba ba rung động.
Thấy Trác Não thú không đi vào lầu nhỏ này, Linda và Reid đang căng thẳng liền thở ra, nhưng vẫn không dám buông lỏng, trong lòng âm thầm cầu nguyện Trác Não thú mau rời khỏi đây.
Lúc vừa được thả lỏng thì một đạo bén nhọn bỗng nhiên vang lên Phá Không phi tới bắn về phía lầu nhỏ.
Linda và Reid bị sợ nhảy lên, trong lòng nghiêm nghị, suýt nữa không để ý đến tên thợ săn núp trong bóng tối.
- Đáng chết! !
Linda nghe được thanh âm mũi tên bắn vào tiểu lâu thì bàn tay nắm chặt, sự phẫn nộ đối với Đỗ Địch An làm cho toàn thân nàng run rẩy, nhưng nàng vẫn giữ lấy lý trí, nhanh chóng tập trung vào hướng mũi tên phóng tới, nghĩ thầm, ngươi muốn dẫn chúng nó tới, nhìn xem thanh âm ngươi tạo ra lớn hay thanh âm ta ném ra lớn!
Vèo!
Nàng nhanh chóng đứng lên ném hòn đá về phía đối diện.
Bành mà một tiếng, Thạch đầu nện vào tiểu lâu đối diện, đập trúng một cửa sổ thủy tinh, thanh âm đặc biệt thanh thúy!
Bảy tám con Trác Não thú trên đường nghe được động tĩnh lập tức gầm thét đánh tới.
Nhưng mà điều khiến Linda sửng sốt chính là Trác Não thú đang tiến về phía bọn hắn.
- Cái này. . .
Không có thời gian cho nàng suy nghĩ, Trác Não thú mà va chạm vào cái lầu nhỏ này thì chắc chắn sẽ bị sụp xuống.
Mà Linda và Reid đang trốn ở trong tiểu lâu liền chạy ra bên ngoài.
Linda phản ứng cực nhanh, lúc lầu nhỏ bị sụp xuống liền mượn lực cạnh cửa sổ nhanh chóng nhảy ra, rơi vào bên trên một đường phố khác, cũng không dám quay đầu lại mà tiếp tục bỏ chạy.
Reid không kịp nhảy ra, bị một hòn đá nện thẳng vào sống mũi, lập tức có dấu vết chảy máu.
Vết máu này như một vật đánh dấu, ánh mắt của bảy tám con Trác Não thú Huyết Hồng, lập tức tập trung trên người Reid, gầm thét đánh tới.
- Không!!
Reid tràn đầy hoảng sợ lấy kiếm đe dọa, nhưng lập tức bị Trác Não thú bổ nhào, phốc xích mấy tiếng, trong đó một chỉ Trác Não thú ngẩng đầu lên, trong miệng cắn nửa người trên của Reid, nội tạng và ruột rơi xuống, máu tươi bắn tung tóe.
Lúc này Trác Não thú chưa kịp xé xác ăn thì nhìn Linda hảy tới bên cạnh nên lập tức gầm thét đuổi theo.
Sắc mặt Linda tái nhợt, dù là nàng mà bị nhiều Trác Não thú vây quanh như vậy cũng là hữu tử vô sinh!
Nàng quay người bỏ chạy, vứt bỏ tất cả đồ vật trên người, kể cả một số tài liệu ma vật trân quí lúc trước săn giết được.
Rống! Rống!
Trác Não đàn thú gầm thét đuổi theo.
Chờ chúng nó rời đi, Đỗ Địch An ở trong một tiểu lâu đối diện phế tích nhảy ra. Hắn nhìn thoáng qua bãi máu trong tiểu lâu, sắc mặt khẽ biến hóa, có vài phần buồn nôn, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy hình ảnh quái vật ăn thịtnngười, cơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình sợ hãi của người thanh niên này lúc bị quái vật cắn nửa người trên.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn hòn đá chồng chất dày đặc bên cạnh, phi tiễn của hắn đã nằm phía trong kia, chỉ có thể bỏ qua.
Hắn nhìn về phía hai cái ba lô mà Linda vứt bỏ, một cái tản ra mùi của ma vật, hẳn là tài liệu có giá trị mà Linda thu thập trên thi thể ma vật, một cái khác là hành lý của nàng, nếu không thì là túi cấp cứu, đoán chừng cũng sẽ bị nàng vứt bỏ.
Đỗ Địch An nhặt lên bọc hành lý của nàng, từ bên trong tìm được mấy khối lương khô còn lại lập tức nhai mấy miếng, ba ngày này phải tìm quái vật khắp nơi, hắn cơ hồ chưa ăn bất kì thứ gì, đã sớm đói bụng đến mức tay chân như nhũn ra.
Lúc hắn đang ăn đột nhiên nghe thấy mùi máu tươi của Linda, trong lòng khẽ động, không nghĩ tới nàng nhanh như vậy liền bị thương, xem ra bọn quái vật mà hắn hao hết tâm tư tìm được xác thực lợi hại.
- Tốt nhất trực tiếp giết chết.
Đỗ Địch An trong lòng nói thầm.
Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy mùi của Linda nhạt rất nhiều, nói đúng ra là bị những mùi khác trộn lẫn, mà những mùi có thể che đậy mùi của nàng lại vô cùng hôi tanh, mùi lạ như vậy khiến hắn không nhịn được nghĩ đến một chỗ, cống thoát nước!
Nàng chạy đến cống thoát nước rồi!
Đỗ Địch An híp mắt, từ mùi hương mà xem xét thì những quái vật kia đã ngừng lại trên đường phố, cũng không đi vào, hơn phân nửa là thể tích quá to không thể chui vào.
- Như vậy vẫn phải dựa vào chính mình sao.
Đỗ Địch An không nghĩ tới dẫn đến nhiều quái vật hung ác như vậy cũng không thể giết chết Linda, năng lực Trung cấp Thú Liệp giả quả nhiên không bình thường.
Hắn không vội vã đuổi theo, bởi vì hắn nghe thấy được mùi Linda sau khi đi vào cống thoát nước thì tốc độ của nàng cũng chậm lại, tựa hồ nàng cũng phát giác được quái vật không đuổi theo, cho nên thừa cơ khôi phục thể lực.
- Hôm nay nàng có chuẩn bị, mai phục đánh lén bắn chết khó có thể có hiệu quả! Hơn nữa kế sách chuyển di lực chú ý lúc trước cũng dùng qua một lần, nàng chắc sẽ không bị mắc mưu nữa.
Đỗ Địch An nhíu mày, sự tình lại trở nên khó giải quyết.
Chính diện đấu, hắn rất khó có phần thắng, đánh lén cũng không được, chẳng lẽ lần này phải dừng ở đây?
- Trừ phi tiễn thuật của ta có thể cường thịnh lên, mai phục đánh lén, một mũi tên tất sát mới có nắm chắc, nếu không bị nàng ngăn cản, khoảng cách trăm mét thì nàng rất nhanh có thể tiến tới, giết chết chính mình!
Đỗ Địch An nắm chặt nắm đấm, lâm vào trầm tư
- Tiễn thuật muốn tăng lên không phải một lát là được, muốn tính toán cải tiến cung tiễn, lợi dụng tiễn xoắn ốc muốn bắn chết cũng vô dụng, tiễn không đủ nhanh nên sẽ bị nàng ngăn được.
- Nếu có súng ống thì tốt rồi.
- Thế nhưng mà 300 năm qua đi, súng ống ở trong cục cảnh sát sớm đã mục nát, tìm được cũng không dám dùng, nếu dùng có khi đạn còn chưa bắn ra đã làm chính mình bị thương.
- Ừ?
Trong lòng Đỗ Địch An đột nhiên khẽ động,
- Súng ống không cách nào dùng, nhưng viên đạn có lẽ còn hữu dụng, hỏa dược bên trong tập hợp lại cũng có thể chế tạo thành tạc đạn!
Nghĩ đến cái này hắn không khỏi hưng phấn, súng ống ở cục cảnh sát đều có chuyên môn trữ tàng thất, mà đạn là trọng yếu nhất nên đảm bảo cực kỳ nghiêm mật, nếu như đạn còn ở trong phòng, 300 năm qua đi thì hỏa dược trong viên đạn có khả năng còn hữu dụng!
Nghĩ đến điểm này, Đỗ Địch An lập tức hành động, dọc theo khu phố tìm kiếm cục cảnh sát.