Chương 124: Nổ
Trong một tòa nhà nhỏ đầy vết nứt bên đường.
Linda ngồi trong chỗ tối mở túi cấp cứu ra, thay băng gạc cho vết thương ở cánh tay phải và đùi, đồng thời cảnh giác xung quanh, đề phòng sẽ xuất hiện đánh lén bất cứ lúc nào.
"Ngụy trang thật như vậy, ta cũng không tin ngươi không mắc mưu!"
Linda nói thầm trong lòng, để gài bẫy chân thật hơn, nàng cố ý tiến về trước gần vị trí hoạt động yêu thích của Hải Tinh Thú, mục đích chính là hi vọng có thể nhờ vào móng vuốt của Hải Tinh Thú kích thương chính mình.
Cấp bậc của Hải Tinh Thú đi là 17, thuộc về ma vật lưỡng cư, hơn nữa đối với lục địa mà nói, nó thích hoạt động trong nước hơn, nếu như chiến đấu ở trong nước, cho dù Thú Liệp giả cấp cao cũng bị nó cắn xé ăn tươi, nhưng trên mặt đất thì lực chiến đấu của nó lại suy yếu không ít, với kinh nghiệm săn bắn và sức mạnh của Linda chỉ cần cẩn thận một chút, cơ bản một mình có thể săn giết.
Vì diễn rất thật, nàng luôn toàn lực ứng phó, mà trên thực tế với sức mạnh của Hải Tinh Thú này, cho dù nàng cố gắng hết sức, muốn chiến thắng cũng cực kỳ phí sức, cho nên nàng tự tin mình ngụy trang tuyệt đối không có vấn đề, kế tiếp, chính là xem Đỗ Địch An có đủ dũng khí hay không.
Sau khi thay băng gạc mới, nàng cảm giác được miệng vết thương của cánh tay phải và đùi miệng có chút tê tê như cũ, trong lòng không khỏi thầm hận, móng vuốt của Hải Tinh Thú có chứa độc tố tê liệt, là ma vật cực kỳ khó chơi, nếu không phải nàng có thể khống chế huyết dịch bài xuất độc tố vết thương mức độ lớn, chỉ sợ cánh tay phải và đùi sớm đã cứng ngắc không cách nào nhúc nhích được.
- Đợi bắt được ngươi, những đau đớn này, ta đều sẽ trả lại gấp trăm nghìn lần trên người của ngươi!
Trong nội tâm nàng sát ý nồng đậm, chuyển dời tất cả căm hận lên người Đỗ Địch An, hận không thể rút gân lột da hắn.
Đồng thời trong lòng phẫn nộ, nàng khống chế huyết dịch trên mặt mình biến mất, khiến sắc mặt trắng nhợt, nhất là đôi môi dường như không có huyết sắc trông cực kỳ suy yếu, nàng chậm rãi tựa ở trên tường, nhẹ nhàng thở dốc, lòng bàn tay lại nắm chặt một thanh kiếm luôn cảnh giác, nhưng so với bộ dáng suy yếu của nàng, một động tác cảnh giác như vậy dường như phí công vô ích.
Vèo!
Bỗng nhiên, một mũi tên bắn lén từ ngoài cửa sổ mạnh mẽ phóng tới.
Nghiêng góc hướng xuống, chỉ thẳng vào cổ họng của nàng!
Vốn Linda đang "Hấp hối" trong mắt mãnh liệt bắn ra tinh quang, thân thể đột nhiên quằn quại đứng lên, ngăn mũi tên giữa thanh kiếm, mục tiêu lập tức tập trung nơi mũi tên bay ra —— đối diện tòa nhà nhỏ!
Chết!
Nàng không che dấu sát ý mãnh liệt của mình, thả người nhảy ra cửa sổ giống như một con báo đi săn nhảy lên qua tòa nhà nhỏ đối diện.
Nhưng mà vừa tới trước tòa nhà nhỏ, nàng đột nhiên nheo mắt, trong lòng có vài phần cảm giác hãi hùng khiếp vía, đây là bản năng sắn bắn nhiều năm, trực giác trong lòng cảm giác được một chút khủng bố, lập tức ngừng thân thể lại.
Ngẩng đầu, nàng nhìn qua mũi tên phóng tới từ cửa sổ kia, chỗ đó sớm đã không thấy thân ảnh của Đỗ Địch An, giống như có thể đã trốn thoát.
Nàng không vội vã đuổi theo, mà là cẩn thận dừng lại, một lát sau, đột nhiên mở miệng nói:
- Đừng lẩn trốn nữa, ta biết rõ ngươi ở bên trong, chỗ đó hẳn đã mai phục cặm bẫy rồi?
Chỗ cửa sổ không có động tĩnh.
- Trốn lâu như vậy, ngươi nên biết rõ một khi ngươi bị lộ, ta sẽ lập tức đuổi theo giết chết ngươi!
Linda lạnh lùng thốt:
- Tuy ta ngụy trang rất thật, bất quá với tính tình của ngươi, sau khi chắc chắn ở đó đã chuẩn bị mới có thể đánh lén ta, dù sao miệng vết thương của ta vừa nhiễm trùng, muốn khôi phục ít nhất cần thời gian một ngày, với sự cẩn thận của ngươi,
sẽ không vội vã đánh lén như vậy.
Đồng thời, đáy lòng nàng cũng tỉnh táo lại, lúc trước tâm tư bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ chủ quan của mình, hôm nay đứng ở góc độ đối phương mà suy nghĩ lại thấy rõ ràng hơn.
Chỗ cửa sổ vẫn không có động tĩnh.
Linda nhướng mày, chẳng lẽ mình quá lo lắng? Chẳng lẽ hắn thật sự chạy trốn rồi?
Nghĩ tới đây, trong lòng liền rất khó chịu, nếu như thật sự đối phương đã bỏ chạy, vết thương trên người mình chẳng phải là vô ích sao?
- Đừng giả bộ, ta biết rõ ngươi ở bên trong.
Linda không chết tâm, tiếp tục nói:
- Trốn ở trong dụ ta đi vào, hoàn toàn nói rõ ngươi đã bố trí cặm bẫy ở bên trong, nhưng ngươi đừng quên, lần này ta không giết ngươi, tương lai vẫn có cơ hội giết chết ngươi, chờ ngươi chấm dứt thời hạn huấn luyện sẽ là ngày chết của ngươi!
Thấy chỗ cửa sổ vẫn không có phản ứng, trong nội tâm nàng tuôn ra một cơn tức giận, nhưng cố gắng khắc chế, cười lạnh nói:
- Vậy thì nhìn xem ai kiên nhẫn tốt hơn!
Nói xong lại quay lại tòa nhà nhỏ của mình và ngồi xuống, thầm nghĩ trong lòng: "Ta cũng không tin hắn không vội, hắn muốn giết ta, đây chính là vị trí ta có thể lợi dụng, quyền chủ động trong tay ta, chỉ cần hắn di chuyển sẽ bại lộ!"
Ngồi xuống vừa nghỉ ngơi, nàng vừa nhìn vào tòa nhà nhỏ đối diện, thời gian trôi qua, trong lòng hơi bực bội, nghĩ đến bản thân đường đường là Thú Liệp giả Trung cấp lại phải để ý cẩn thận và cảnh giác một tân binh như vậy liền phẫn nộ oán hận.
Dù sao đề phòng đâm sau lưng thật là việc hao tổn tinh thần.
Nhưng nàng vẫn nôn nóng, trong lòng suy nghĩ kế hoạch kế tiếp.
Thời gian trôi qua, trong nhà tòa đối diện vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Nàng nghĩ thầm, hao tổn thì hao tổn, xem ai hao tổn tốt hơn!
Khẽ đảo mắt đã đến buổi tối, tinh thần của nàng tỉnh táo hơn, ban đêm thích hợp đánh lén nhất, tầm mắt của mình bị giảm quá ngắn, phải tập trung tinh thần mới được.
Nửa đêm nàng dần dần cảm giác được một chút mệt mỏi, lúc cảm giác được tinh thần mệt mỏi, nàng chỉ có kinh sợ, tiếp tục tiêu hao như vậy, mặc dù mình là Thú Liệp giả Trung cấp nhưng cũng không chịu đựng nổi.
Dù sao, đối phương từ một nơi bí mật gần đó, có thể rất buông lỏng đợi, mà chính mình thời khắc này tinh thần lại căng cứng cao độ, không cần vài ngày sẽ mệt mỏi suy sụp!
Nàng đột nhiên đã hiểu ý định của Đỗ Địch An, chính là hao tổn chết nàng!
Lời này nếu như nói ra, đoán chừng cũng không có ai dám tin, một Thú Liệp giả Sơ cấp có ý định hao tổn chết một Thú Liệp giả Trung cấp, nghe mà không thể tưởng tượng nổi, nhưng chuyện như vậy lại phát sinh ở trước mắt mình!
"Không được, ta phải bổ sung tinh thần." Linda đến hành lang dưới tòa nhà nhỏ, tìm được một nơi hẻo lánh không có khe hở ngồi xuống, tựa ở trên vách tường, xung quanh không có góc nào có thể cho mũi tên bay tới, điều này làm cho tinh thần căng cứng của nàng thoáng buông lỏng vài phần, nhắm mắt lại đi vào ngủ mơ.
Tuy nhiên ngủ rồi nhưng do thường xuyên cảnh giác ở ngoài vách tường, có bất kỳ gió thổi cỏ lay đều giật mình tỉnh lại, cho nên nàng cũng không lo lắng Đỗ Địch An tới gần đánh lén.
Một đêm đi qua, gió êm sóng lặng.
Linda tỉnh lại nhìn thấy bên ngoài chiếu rọi nắng sớm, không nghĩ tới trải qua một đêm, Đỗ Địch An lại không đánh lén lần nữa, chẳng lẽ buổi chiều thật chính là mình quá lo lắng? Trong lòng nàng có chút tức giận, thầm nghĩ nếu bên trong có cặm bẫy, với phương pháp bố trí cặm bẫy của một người mới như hắn, lại có thể có bao nhiêu lực sát thương?
Nàng biết bản thân đã suy nghĩ nhiều, chủ yếu là biểu hiện liên tiếp trước đây của Đỗ Địch An quá mức kinh người khiến cho nàng không thể không cẩn thận đối đãi, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, đối phương dù sao cũng là một đứa bé chưa bao giờ tiến hành săn bắn, ý đồ xấu nhiều nhưng tâm tính vẫn còn quá xa, có lẽ thật sự rất thấy bộ dáng mình suy yếu mà nhịn không được ra tay không?
Nàng ảo não bổ một kiếm lêm trên tường bên cạnh, trong lòng đã tự trách lại phẫn nộ, khổ tâm trù tính mưu kế nhưng bản thân lại sai sót!
- Ta muốn xem thử, ngươi đến tột cùng bố trí cặm bẫy gì, tiểu quỷ chết tiệt!
Nàng nghiến răng nghiến lợi mà nhìn tòa lầu nhỏ, cầm kiếm đi tới.
Mới vừa vào trong tòa lầu, mùi ẩm ướt hư thối nhàn nhạt đập vào mặt, ánh sáng xung quanh lờ mờ, nhưng từ vết nứt của vách tường và cửa sổ lờ mờ có ánh sáng nhạt chiếu rọi vào, nhờ một chút ánh sáng nhạt, tầm mắt của nàng cơ bản không bị ảnh hưởng quá lớn, dò xét ánh mắt xung quanh đề phòng cặm bẫy.
Mặc dù nàng không phải đạo tặc, nhưng dù sao cũng là Thú Liệp giả Trung cấp kinh nghiệm phong phú, được chứng kiến cặm bẫy rất nhiều, hơn nữa trong đội ngũ có Một thành viên thường xuyên bố trí cặm bẫy, nàng cũng từ đó nhìn ra một chút môn đạo.
Giờ phút này ở trên đỉnh tòa lầu ba tầng, một thân ảnh tựa ở trong tường chính là Đỗ Địch An.
Sau khi đáng lén thất bại với một mũi tên ngày hôm qua, hắn cũng không rời khỏi tòa nhà, dù sao nơi này chính là vị trí hắn mai phục thuốc nổ, một khi rời khỏi nơi này sẽ nguy hiểm hơn. Lúc Linda dưới lầu kêu to, hắn vốn định lên tiếng khích tướng, nhưng về sau lại nghĩ tới với kinh nghiệm phong phú của đối phương, chắc chắn đã sớm hiểu được như thế nào khống chế tâm tình của mình, lợi dụng phẫn nộ không bằng lợi dụng lòng hiếu kỳ.
Bởi vậy, mặc cho Linda kêu to như thế nào, hắn cũng không lên tiếng, mục đích chính là cố làm ra vẻ huyền bí, thuận tiện còn có thể chọc giận đối phương, ảnh hưởng phán đoán của hắn.
Nhưng mà khiến hắn thất vọng nhất chính là, Linda cũng không tiến vào.
Đang lúc hắn nhận thức kế hoạch mai phục này đã thất bại, đang suy nghĩ kế hoạch khác mới, không nghĩ tới giờ phút này ngược lại nghe được đối phương tiến vào nhà rồi!
"Nàng chắc chắn vẫn muốn xác nhận một chút, rằng ta đến cùng có rời khỏi hay không, xem ra Thú Liệp giả ưu tú cỡ nào, mặc dù có thể ngăn chặn nhưng vẫn không cách nào hóa giải phẫn nộ."
Trong mắt Đỗ Địch An hiện lên một tia hưng phấn, nhanh chóng đi vào vị trí chuẩn bị trước đó.
Linda từ cầu thang sụp đổ lên tâng hai, nhìn một lượt xung quanh, vẫn không nhìn thấy bất kỳ cặm bẫy gì, điều này khiến tâm tình của nàng càng ngày càng phẫn nộ, giống như bị trêu đùa.
Đột nhiên, nàng nghe được thanh âm "Tê tê" rất nhỏ, dường như hơn mười con Độc Xà đang nhả lưỡi.
"Lại lợi dụng ma vật?" Linda liền giật mình, sau một khắc thì đôi mắt sáng lên, "Hắn vẫn còn ở đây!"
Nàng nắm chặt thanh kiếm trong tay, chuẩn bị đi lên lầu ba, mặc dù nghĩ đến mai phục, năng lực Ma Ngân của nàng vừa mới có thể khắc chế ma vật có độc tố, cho dù thật sự đánh không lại, cũng có thể chạy trốn.
Ngay lúc nàng vừa chạy đến một nửa, thì ——
Oanh! ! !
Đột nhiên xuất hiện tiếng nổ mạnh lập tức bao phủ cả tòa nhà nhỏ!
Từ lầu một đến lầu ba, toàn bộ bị phá hủy!
. . .
.