Chương 200: Nhà Phát Minh
Sau khi chứng kiến người xa lạ này vội vã rời đi, nam hài phục hồi lại tinh thần, nhìn mẹ đang nằm một bên trên mặt đất, vội vàng chạy tới, nước mắt chảy ra cuồn cuồn, tiến lên nâng bà dậy, khẩn trương sợ hãi kêu to:
- Mẹ, tỉnh, ngươi tỉnh lại đi.
Dưới sự lay động của hắn, đầu người phụ nữ này chỉ mềm oặt lắc lư.
Nam hài chỉ cảm thấy trước mắt mình là một mảng lờ mờ, hắn sợ hãi mãnh liệt đưa tay sờ lên động mạch. Hắn không kế thừa chức nghiệp của cha mình. Từ nhỏ hắn yêu thích làm bác sĩ, trên lớp lão sư đã chỉ qua cho hắn phương pháp phân biệt người sống và người chết, không phải ở hơi thở mà là sờ động mạch. Lúc người đang trọng thương, hơi thở là cực kỳ yếu ớt nên khó có thể phát giác được, nhưng sờ động mạch lại có cảm giác cực kì chuẩn xác.
Sau khi chạm đến động mạch của mẫu thân hắn cũng không phát hiện động tĩnh gì, đầu hắn ong ong, lại run rẩy thử hơi thở, đồng dạng cũng không có động tĩnh. Nước mắt từ hốc mắt tứa ra, hắn nhào lên trên người mẫu thân gào khóc.
Khóc được chốc lát, đột nhiên hắn nghĩ đến hung thủ kia, lập tức trong lòng tràn ngập cừu hận cùng sát ý mãnh liệt, vội vàng bò dậy chạy chậm ra ngoài, kéo cửa ra. Hung thủ kia sớm đã đi xa, hắn nắm chặt nắm đấm quay người đóng cửa lại, lại trở lại trong phòng. Đang trở về đột nhiên khóe mắt hắn liếc qua thấy vòng cổ Kim sắc trên mặt đất không khỏi khẽ giật mình.
Hắn biết rõ trong hộp đồ trang sức của mẹ, cũng không cái vòng cổ này, lập tức giật mình, vừa muốn nhặt lên thì đột nhiên nghĩ đến sự tình phụ thân thường nói, phá hư chứng cớ cùng vân tay...vv.
Nghĩ đến đây hắn lập tức dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua mẫu thân nằm trên mặt đất, cắn răng đẩy cửa ra.
. . .
. . .
Ngồi trong xe ngựa, Đỗ Địch An cởi áo khoác ra, thay đổi thành quần áo của mình, kêu Kuren trực tiếp đánh xe ra ngoại thành.
Rất nhanh, xe ngựa đã chạy đến một chỗ hoang dã, gặp được một cái ao nhỏ ven đường.
Đỗ Địch An lập tức kêu Kuren đỗ xe. Hắn nhét quần áo Kande vào trong xe, thay đổi quần áo của mình, sau đó mò khắp nơi trên xe một lần, sau khi xác nhận không lưu lại đồ vật gì mới kêu Kuren xuống xe rồi chính mình lên xe ngựa.
Hắn đưa xe ngựa tới cạnh ao, một quyền đánh vào đầu ngựa. Bành một tiếng óc ngựa vỡ toang, thân thể nó run lên, loạng choạng lảo đảo vài bước rồi té xuống.
Đỗ Địch An tới sau thùng xe đẩy cả ngựa lẫn thùng xe xuống ao.
- Đi.
Đỗ Địch An nhìn lướt qua chung quanh, xác nhận không bị ai chú ý, lúc này mới bảo kuren rời khỏi.
Kuren có chút kinh ngạc, lúc nghe Đỗ Địch An nói ra hai chữ "Dấu chân" mới tỉnh ngộ lại, ngồi xổm xuống cõng Đỗ Địch An rời xa nơi này, đi tới con con đường hoang dã mới buông Đỗ Địch An ra, hai người cùng nhau trở về.
Tới hẻm nhỏ khu phố Thee lúc trước, từ phía xa Đỗ Địch An đã nhìn thấy hai người Bahrton đứng ở phụ cận đợi chờ mình, mà mùi của Kande đã giảm đi, có lẽ đã rời khỏirồi.
Hai người Bahrton nhìn thấy Đỗ Địch An cùng Kuren trở về, lập tức chạy tới.
Đỗ Địch An dùng ánh mắt ngăn miệng của bọn hắn lại nói:
- Thời gian không còn sớm, đợi lát nữa nói sau.
Nói xong hắn mướn một cỗ xe ngựa thật to ở ven đường.
- Hắn đi từ khi nào?
Trong xe ngựa, Đỗ Địch An hướng Bahrton hỏi.
Bahrton liền nói:
- Trước khi các ngươi trở lại khoảng chừng một giờ.
Đỗ Địch An lặng yên tính toán, thời gian này so với thời gian mình đánh chết thê tử Holet thời sớm hơn một chút, là một sơ hở nho nhỏ. Hắn khẽ nhíu mày, chỉ mong người sở thẩm phán sẽ không điều tra cẩn thận như vậy. Dù sao, bất luận kế hoạch gì đều sẽ có biến số, có thể làm được như vậy đã rất may mắn rồi.
Sau khi trở lại lâu đài cổ, Đỗ Địch An bảo tất cả mọi người đều đi tắm một lần, thay đổi quần áo.
. . .
. . .
Ngày kế tiếp.
Đỗ Địch An và Forint đang cùng ăn điểm tâm, thị nữ đưa đến vài tờ báo buổi sáng.
Đỗ Địch An đưa tay tiếp nhận, nhìn lướt qua tin tức buổi sáng do tập đoàn Melon xuất bản. Hôm nay đầu đề vẫn là công kích tập đoàn Scott, bất quá mục tiêu công kích chính thức lại là nghi vấn tập đoàn Scott đẩy sản phẩm diêm ra, đến cùng có thể thay thế địa vị của dao đánh lửa hay không?
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua vài tờ báo do nhà xuất bản khác xuất bản, tất cả tin tức đều nhắc tới diêm, chỉ là đánh giá tương đối đúng trọng tâm.
Ngoài ra trong đó có hai tờ báo để tên người phát minh, đúng là tên của hắn.
Danh hiệu bên trên lại không phải Thú Liệp giả mà là thực tập thần quan. Dù sao Thú Liệp cũng là chức nghiệp cần giấu diếm đối với bình dân.
- Cái này, xem như ngươi đã nổi danh rồi.
Forint cũng đọc được tin tức, quay sang nhìn Đỗ Địch An cười:
- Về sau còn phải lại cho ngươi nhiều danh hiệu, nhà phát minh vĩ đại Đỗ Địch An tiên sinh.
Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, lại nói:
- Lại nói tiếp cũng thật sự kỳ quái, Quang Minh giáo đình rõ ràng theo đuổi luyện kim thuật sĩ không buông, nhưng diêm cùng một ít vật phẩm luyện kim thuật khác lại có thể buôn bán công khai, hơn nữa còn được dán nhãn hiệu sản phẩm mới, thậm chí người chế tạo được xưng hô là "Nhà phát minh". Chẳng lẽ giả bộ luyện kim thuật cũng không phải là luyện kim thuật sao?
- Cái này không phải rất bình thường sao?
Forint cười cười nói:
- Ngươi nhìn hoa dại bên ngoài tự do sinh trưởng trên cánh đồng bát ngát lại không đáng một xu. Nếu như chuyển nó qua cửa hàng bán hoa lại có thể bán được tiền. Ngươi nhìn y phục trên người ta và người, nếu cỡi hết ra, tất cả mọi người sẽ trần trụi giống nhau nhưng mặc một thân quần áo này vào thì ta chính là quý tộc, ngươi chỉ là bình dân.
Đỗ Địch An hỏi:
- Ngươi nói Quang Minh giáo đình đã biết rõ những nhà phát minh này chính là của luyện kim thuật sĩ, vì sao còn cho phép bọn hắn tồn tại quang minh chính đại?
- Bởi vì tập đoàn Scott đã thay ngươi đối phó với Quang minh giáo đình, ngươi phát minh ra diêm là tuân theo ý chỉ của thần sáng tạo Quang Minh.
Forint cười nói:
-Ngươi cũng biết, tín ngưỡng Quang Minh giáo đình là Quang Minh thần, giáo lí hạch tâm là thần sáng tạo ra vạn vật. Tập đoàn khác phát minh ra bất kỳ một sản phẩm nào đều cần ghi rõ, đây là dưới chỉ thị của thần mà tiến hành sáng tạo.
Đỗ Địch An tỉnh ngộ:
- Nói như vậy, nhà phát minh tương đương với luyện kim thuật sĩ khuất phục trước Quang Minh giáo đình?
- Cũng không kém bao nhiêu.
Forint cười nói:
- Có không ít luyện kim thuật sĩ lăn lộn ngoài đời không nổi liền đầu nhập vào Quang Minh giáo đình. Ngươi hẳn là biết "Nguyên tố Thần Điện" đi, trong này tất cả đều là các nhà phát minh lớn.
Đỗ Địch An tất nhiên đã nghe qua "Nguyên tố Thần Điện", tất cả tài nguyên ngoài vách tường đều được chuyển vào đây, thông qua nguyên tố Thần Điện ước định giá trị tài nguyên.
- Nói như vậy, Quang Minh giáo đình nắm giữ con đường quá lớn.
Đỗ Địch An nói ra.
Forint lắc đầu nói:
- Ngươi cũng đừng xem thường Hắc Ám giáo đình, sống tại một nơi bí mật lại càng có ưu thế.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, có thể phân cao thấp cùng Quang Minh giáo đình, tất nhiên sẽ không thua kém.
- Xem ra ngươi cũng không phải một tín đồ tốt.
Đỗ Địch An cười nói.
Forint cười ha ha đáp:
- Ngươi đây là sai rồi, tín ngưỡng của ta rất kiên định.
- Ngươi còn có tín ngưỡng?
- Chẳng lẽ Kim tệ không phải là một loại tín ngưỡng sao?