Chương 212: Lại Gặp Nhau
- Diêm tập đoàn Scott hôm nay buôn bán thế nào?
Đỗ Địch An đóng tờ báo và hỏi Forint.
Forint nói:
- Sau khi ký kết hợp đồng lần trước, bọn hắn cũng đã thương vào phương án hoạt động, trong từng sản nghiệp của khu buôn bán và khu dân cư đều chào hàng tác dụng của diêm. Diêm quả thực tốt, thuận tiện để nhóm lửa nhưng vấn đề chính là tiêu hao quá nhanh và giá cả hơi cao, thành tích tiêu thụ ở khu buôn bán lại cực kỳ xuất sắc so với khu dân cư. Chỉ trong vài ngày liền nổi rộ lên, báo chí tài chính và kinh tế mấy ngày nay đều đưa tin về diêm, gọi là “Công cụ nhóm lửa thần kỳ”.
Đỗ Địch An gật đầu, tập đoàn Scott dù sao cũng là tập đoàn uy tín có thể chống lại cùng tập đoàn Melon, mở rộng giá trị diêm trên thị trường trong khoảng thời gian ngắn, cho dù luyện kim thuật sĩ của những tập đoàn khác tìm được thành phần diêm và muốn tự tạo diêm để tiêu thụ thì lượng tiêu thụ cũng không cách nào so được với tập đoàn Scott, tối đa chỉ có thể chiếm 10% đến 20% số định mức thị trường.
- Chúng ta có thể chia được bao nhiêu tiền?
Đỗ Địch An hỏi, đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất.
Forint cười nói:
- Ngạch tiêu thụ của một tháng đầu không thống kê ra, ta đoán chừng mỗi tháng có ít nhất trên nghìn Kim tệ.
Đỗ Địch An gật đầu, giá cả của diêm dù sao cũng rẻ, mỗi tháng có thể trên nghìn Kim tệ đã cực kỳ được, là giá trên trời mà cư dân bình thường cả đời khó có thể kiếm được.
- Tính cả tiền nhà máy dệt cùng khoản bồi thường của ngươi, chúng ta có thể tích lũy ra 10 vạn kim tệ và thuê được con đường bên ngoài Cự bích!
Forint cười nói, một khi thuê được con đường bên ngoài Cự bích liền triệt để mở ra cổng tài phú, đến lúc đó hắn có thể tài bồi Thâp Hoang giả, để khu vực mà Đỗ Địch An quét sạch ra tạo điều kiện cho Thập Hoang giả nhặt. Chờ tích lũy tài chính sung túc lại có thể chiêu mộ thêm nhiều Thú Liệp giả, Kim tệ cũng sẽ càng lớn như quả cầu tuyết.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu nhưng trong lòng hơi thấp thỏm, nửa năm vẫn là quá dài rồi, tuy nhiên trong khoảng thời gian này hắn có thể huấn luyện tốt cho chính mình.
Kỹ sảo săn bắn mà hắn học được ba năm trước đây, hôm nay đã thông thạo không ít, phải nhanh chóng luyện kỹ sảo đến trình độ Trung cấp Thú Liệp giả mới được, nếu không chỉ dựa vào năng lực săn bắn của bản thân thì vẫn quá mức chịu thiệt.
…
…
Gia tộc Bron, trang viên lầu hai.
Sludy sau khi ăn xong bữa sáng ngồi trên ban công, thị nữ giúp hắn xoa bả vai, hắn ngồi xem từng cái tin tức xã trên báo chí, giống như là việc mà hắn cần hoàn thành mỗi ngày.
- Có người hãm hại tập đoàn Milan, không biết hung thủ chính thức là ai….
Sludy vừa đọc báo chí vừa suy tư, hắn tin rằng gia rộc Milan sẽ không ngu xuẩn đến mức ám sát chấp sự của sở thẩm phán, trừ phi bọn họ có bí mật gì đó mà chính mình không biết.
- Lão gia.
Bên ngoài, quản gia bước nhanh đến và nói:
- Người vừa rồi được phái đi xem tiểu thư đến hồi âm, tiểu thu vừa xong ở sở thẩm phán và ngồi xe rời khỏi, một mình trên xe không có đồng sự đi theo.
Sludy nhướng mày nói:
- Đi đâu?
- Tạm thời không rõ lắm.
Quản gia khẽ lắc đầu nói:
- Đi qua hướng khu phía Tây.
- Khu Tây?
Sludy nhíu mày suy tư một lát, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì liền giận tái mặt nói:
- Lập tức chuẩn bị xe, đến lâu đài Ryan mang tiểu thư trở về, nếu phản kháng thì cưỡng ép mang về!
Quản gia khẽ giật mình, lập tức tỉnh ngộ gật đầu rồi quay người rời khỏi.
- Vâng.
- Xú tiểu tử vướng chân!
Sắc mặt Sludy âm trầm, nói thị nữ đổi cho mình một chén cà phê nóng.
…
…
Trong lâu đài cổ Ryan, trên sân huấn luyện.
Sân huấn luyện nơi này vốn là cho kỵ sĩ của lâu đài cổ Ryan hằng ngày huấn luyện sở dụng. Đỗ Địch An đi vào bên trong tràng huấn luyện, vị trí bị đinh thép đâm vào trên cánh tay đã lành lại không ít qua khoảng thời gian điều dưỡng này. Hắn nói người hầu điều chỉnh lại vị trí bia ngắm, kéo cung xạ kích và bắn trúng hồng tâm.
Một vài kỵ sĩ hỗ trợ đi vào bên cạnh sân huấn luyện quan sát Đỗ Địch An, trong lòng bọn hắn tràn ngập hiếu kỳ đối với Thú Liệp giả chiến đấu bên ngoài Cự bích, giờ phút này nhìn thấy tiễn thuật của Đỗ Địch An liền lập tức vang lên một mảng âm thanh ủng hộ.
Đỗ Địch An cũng không bị ảnh hưởng, chuyên chú nhìn chằm chằm vào hồng tâm, đồng thời cảm thụ được quỹ đạo của mũi tên bay. Ngoài ra, hắn đã bảo quản gia giúp hắn chế tạo hai mũi tên xoắn ốc, mũi tên chất chì mật độ lớn, bắn xa hơn và lực phá hoại cũng thêm kinh người.
Tuy là thời đại hiếm binh khí nhưng tính kỹ xảo bên trong lại cực kỳ phức tạp, cũng không phải lực cánh tay lớn là có thể kéo cung bắn xa, sức nặng của thân cung, dây cung cùng mũi tên đều ảnh hưởng rất lớn đến độ chính xác cùng khoảng cách.
Lúc Đỗ Địch An luyện tập, đột nhiên một tên người hầu chạy tới từ bên ngoài, tiến đến bên cạnh nói với Đỗ Địch An:
- Đỗ tiên sinh, bên ngoài có người tìm ngươi.
- Ai?
Đỗ Địch An không hề ngừng lại.
- Là tiểu thư của nhà Bron, gọi là Jenny.
Bồi bàn nói.
Ngón tay Đỗ Địch An buông lỏng, mũi tên hung hăn đính trên mục tiêu, cuôi cùng kịch liệt run run lay động.
Trầm mặc một lát, Đỗ Địch An chậm rãi buông cung xuống và nói:
- Cứ nói không cần phải gặp.
Bồi bàn có hơi kinh ngạc, đây chính là tiểu thư của gia tộc Bron, bất luận là kẻ nào cũng biết được hạng quyền thế của gia tộc Bron, tiểu thư của hắn lại tự đến bái kiến lại bị cự tuyệt? Nhưng hắn vẫn gật đầu rời đi, dù sao nhà Ryan cũng là bát cơm của hắn nên tự nhiên sẽ nghe theo.
Đợi sau khi bồi bàn rời khỏi, Đỗ Địch An mới buông cung xuống, cầm lấy mũi tên và ngón tay khẽ ma sát trên mũi tên.
Một lát sau, bồi bàn trở lại nói với Đỗ Địch An:
- Đỗ tiên sinh, nàng nói nếu ngươi không gặp nàng thì nàng vẫn ở bên ngoài đợi đến khi gặp ngươi mới thôi.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, đặt mũi tên xuống và quay người rời khỏi sân huần luyện.
Đi đến cửa lớn, Đỗ Địch An lập tức nhìn thấy xe ngựa ngừng bên ngoài trang viên, cùng với một thiếu nữ mặc trang phục thần quan chính thức đang đứng trước xe ngựa, khi nhìn thấy Đỗ Địch An, trên mặt liền lộ ra vài phần vui mừng.
Đỗ Địch An từ xa nhìn qua nữ nhân này, ba năm trôi qua đã bớt đi một chút non nớt của nữ hài trong quá khứ, lộ ra vài phần khí tức của thiếu nữ trẻ trung, bộ dáng càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Hắn đưa mắt nhìn nàng một lát, trực tiếp đi tới.
Jenny lại lần nữa nhìn thấy Đỗ Địch An sau ba năm, nam hài bây giờ đã lớn lên và cao gầy teo, thân thể thẳng đứng, bộ dáng cũng càng anh tuấn, chỉ là đường cong trên khuôn mặt lộ ra vài phần khí chất lạnh lùng, một đôi mắt màu đen như ngôi sao trong bóng tối đặc biệt thâm thúy. Nàng nhìn Đỗ Địch An đang từng bước tiến tới, tâm tình phức tạp, áy náy, khổ sở và cũng tự trách.
- Thật xin lỗi.
Sau khi nhìn thấy Đỗ Địch An đã đến gần, hốc mắt nàng đỏ hoe, thấp giọng nói:
- Ta đọc qua báo chí rồi, là ngươi bị oan, ta…. Thực xin lỗi!
Nàng biết rõ chính mình đã tạo bao nhiêu tổn thương cho nam hài này, bất luận nói gì cũng không thể vãn hồi.
Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn nàng, trầm mặt một lát rồi khẽ lắc đầu nói:
- Chuyện này ta không trách ngươi, sự tình đã qua nên chuyện cũ cũng thoảng qua như mây khói, kính vỡ sẽ không lành lại được, ngươi xin lỗi ta nhận, sau này không ai thiếu nợ ai.
…