Chương 216: Tới Bái Phỏng
Những ngày tiếp theo, Đỗ Địch An chuyên chú vào rèn luyện bản thân.
Mỗi ngày đúng lúc trời tờ mờ sáng rời giường, sau khi rửa mặt ăn qua bữa sáng liền đến sân huấn luyện luyện tập bắn bia ngắm, bởi vì không có huấn luyện viên chỉ đạo nên hắn chỉ có thể tiếp tục luyện tập 'Tán xạ tiễn thuật' mà ngày xưa học được, mượn 'Tán xạ tiễn thuật' luyện tập nâng cao tốc độ rút tiễn của mình và phán đoán nhắm trúng nhanh, mà tầm bắn của hắn cũng nâng cao đến 200m, tỉ lệ chính xác cực cao, tỷ lệ trúng hồng tâm đã trên 60%.
Luyện nhiều hơn, mặc dù thỉnh thoảng sẽ bắn chênh lệch ba vòng, năm vòng, nhưng chưa có cái nào bắn không trúng bia!
Bắn tên có thành phần vận khí nhất định bên trong, người bình thường bắn 100 tiễn, có lẽ có hai ba tiễn có thể bắn trúng hồng tâm, nhưng một thợ săn đang bên bờ sinh tử tuyệt đối không cho phép giao sinh mệnh cho 'Vận khí' này, nhân tố không ổn định để khống chế, trải qua hơn mười ngày luyện tập, tầm bắn của hắn đã ổn định trên ghi chép 200m một ngàn tiễn có vài tiễn lẻ tẻ bắn không trúng bia, về phần bốn tiễn Tán Xạ kỹ xảo, vẫn sẽ xuất hiện bắn không trúng bia, hiện tượng bắn lệch cần nhiều thời gian hơn để luyện tập.
"Tán Xạ dùng để săn bắn Hành Thi, săn giết ma vật cỡ lớn, còn là tiễn thuật đơn xạ của ta phải làm được tình trạng bách phát bách trúng tuyệt không để sai lầm!"
Đỗ Địch An luyện tập, đồng thời trong lòng cũng đang suy tư, "Năng lực thính giác và cảm giác của ma vật cỡ lớn khác xa nhau, với lực tay của ta có thể hoàn toàn kéo cung của kỵ sĩ Trung cấp ra, tầm bắn cao nhất là 320 mét là cung tốt không tồi, tạm thời cũng không có tiền đi mua cung tốt khác, mặc dù có cũng chưa chắc có thể hoàn toàn kéo ra, phát huy không ra."
"Tầm bắn còn có ở thể nâng cao, tỷ lệ chuẩn xác cũng phải nâng cao, nếu như trong mục tiêu 300m thấy con mồi to lớn phía xa xa, một mũi tên bắn ra có thể giết chết, coi như không hề mạo hiểm thì cho dù một mũi tên không thể bắn chết, cũng có nhiều thời gian lần nữa kéo cung bắn mũi tên thứ hai ra, mũi tên thứ ba."
Khoảng cách là điều mà các Cung Thủ phải ghi nhớ, một Cung Thủ nắm giữ phải chính xác khoảng cách đến vài mét hoặc thậm chí trong một mét, mỗi một khoảng cách đều có thể xếp vào trong tính toán và lợi dụng.
"Bất quá, muốn ở trong vòng nửa năm ngắn ngủi đạt tới tình trạng như vậy là rất khó khăn!"
Đỗ Địch An rõ ràng điểm này, mục tiêu đã tìm được, nhưng cái mình thiếu chính là thời gian.
"Chỉ có thể trước tiên ổn định ở trong tầm bắn 200m, nâng cao tỉ lệ chính xác đạt trên chín mươi sau đó lại tăng tầm bắn."
Tỷ lệ trên chín mươi xem như cực kỳ đáng sợ rồi, phải biết rằng ở thời đại cổ triều trước đây, bách phát bách trúng liền được xưng tụng là Thần Xạ Thủ, mà một Thần Xạ Thủ ở trong một quốc gia, đều rải rác có thể đếm được mấy người, hắn là Thú Liệp giả có thể chất cao hơn người bình thường, tầm bắn của hắn cũng cao hơn tầm bắn của người bình thường trăm mét, cái gọi là trăm mét xuyên dương, hắn sớm đã có thể đạt tới, nhưng 200m chính là một chuyện khác, độ khó cũng không phải chỉ là nâng gấp đôi mà thôi.
Vèo!
Mũi tên phá hư không bay ra đính trên hồng tâm.
Đỗ Địch An nhiều lần kéo cung, bắn tên, kéo cung, bắn tên, một hộp mũi tên rất nhanh bắn hết, người hầu bên cạnh lập tức đưa đến một hộp mũi tên đầy đủ đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm, người hầu mới đầu tới giúp Đỗ Địch An chuẩn bị chỉ là người bình thường, về sau tốc độ bắn tên của Đỗ Địch An thật sự quá nhanh, một hộp tiễn rất nhanh sẽ hết, người hầu bình thường cũng không kịp đưa tiễn, chỉ có thể gọi kỵ sĩ hỗ trợ trong gia tộc đến chuẩn bị.
Kỵ sĩ hỗ trợ là người đã qua huấn luyện thể năng, thân thể tương đối cường tráng nhưng cánh tay vẫn mệt mỏi.
"Một giây một mũi tên, khoảng cách 200m, thời gian bình thường ma vật đánh tới khoảng hai giây, chỉ đủ ta bắn ra hai mũi tên, tốc độ bắn tên vẫn quá chậm. . ."
Đỗ Địch An bắn tên đồng thời thân thể liên tục bắn một cách máy móc cảm giác giống như bắn ra khắc vào trong xương, đồng thời trong lòng tưởng tượng thấy giờ phút này đứng trong đống đổ nát ngoài vách tường, từng bia ngắm trước mắt là từng con ma vật.
Rất nhanh một cái bia ngắm bị bắn đầy, đổi một cái bia ngắm khác, chờ người hầu ở bên ngoài nhanh chóng thay thế bia ngắm đã bắn đầy.
"Lúc trước ta tưởng tượng lợi dụng hỏa dược cột vào trên mũi tên, tăng cường lực sát thương, hôm nay xem ra loại phương pháp này dễ nhận thấy không thể thực hiện được, hỏa dược sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến độ chính xác của mũi tên, mặc dù trói chặt hỏa dược và không cần chuẩn xác cao, chỉ cần bắn trúng ma vật là được, nhưng hỏa dược sẽ ảnh hưởng đến tốc độ mũi tên, hơn nữa hỏa dược cột vào trên mũi tên kia, tạo thành lực phá hoại còn không bằng một mũi tên bắn trúng trí mạng chỗ tổn thương cao."
"Ngoại trừ hỏa dược còn có thể thông qua phương pháp gì tăng cường lực phá hoại của mũi tên?"
"Xoắn ốc tiễn tạm thời không cách nào dùng, chỉ có thể ở trên đầu tiễn chế tạo, mũi tên phổ biến là rèn từ tinh thiết, chẳng lẻ phải đổi thành kim loại bén nhọn hơn?"
Đỗ Địch An bắn tên, đồng thời trong lòng đang không ngừng suy nghĩ.
Thời gian trôi mau, khẽ đảo mắt đã nửa tháng trôi qua.
Nửa tháng này đến, Đỗ Địch An mỗi ngày kiên trì vào sân huấn luyện luyện tiễn, làm việc và nghỉ ngơi còn chuẩn xác hơn máy móc, buổi sáng đúng lúc 6 giờ đi vào sân huấn luyện, sau nửa giờ luyện tập, đầu bếp nhà Ryan mới dậy nấu cơm, sau khi dùng 10 phút ăn xong bữa sáng lại tới sân huấn luyện tiếp tục luyện tập, trừ thời gian ăn ra, còn lại thời gian đều ở trên sân huấn luyện, mãi cho đến sáu giờ tối mới chấm dứt huấn luyện bắn tên.
Sau khi kết thúc huấn luyện bắn tên, Đỗ Địch An sẽ tiếp tục luyện tập một chút kiếm thuật cận chiến và các loại kỹ xảo ám sát, đây là để ngừa kiểu ma vật tiềm ẩn bản thân không phát giác được, lúc cận chiến tránh bị trực tiếp giết chết mà chuẩn bị, bất quá tinh lực chủ yếu của hắn vẫn là huấn luyện bắn tên, tài nghệ cận chiến chỉ là huấn luyện bổ sung, hơn nữa thông qua cánh tay giơ kiếm các tứ chi có thể vặn vẹo, lúc bắn tên có thể buông lỏng bắp thịt cứng ngắc, để ngày hôm sau huấn luyện bắn tên tiến hành tốt.
Một ngày này, Đỗ Địch An như thường lệ đi vào sân huấn luyện luyện tiễn, chưa luyện bao lâu, đột nhiên một người hầu chạy tới nói Đỗ Địch An:
- Đỗ tiên sinh, lão gia mời ngươi qua.
- Ừ?
Đỗ Địch An không dừng lại, hỏi:
- Chuyện gì?
Người hầu cung kính nói:
- Bên ngoài có một vị khách đến, dường như là tập đoàn Scott.
Ánh mắt Đỗ Địch An khẽ động, ngừng kéo cung rồi đem bao đựng tên dỡ xuống, nhanh chóng đi vào trong lâu đài cổ.
Chỉ thấy trong phòng khách, mấy người hầu đang quét dọn bụi bẩn các nơi trong phòng khách, đám con cái của Forint vẫn chưa rời giường, trong đại sảnh chỉ có Quản gia và Forint, cùng với ba thân ảnh khác, cầm đầu là một người trung niên dáng người mập mạp mặc đồ vét màu đen, cách ăn mặc như một thân sĩ quý tộc, đằng sau là một vị kỵ sĩ, nhìn huy chương trên ngực hắn, là kỵ sĩ vinh quang được kỵ sĩ Điện Đường chứng thực qua, hơn nữa là Trung cấp kỵ sĩ. Một người phụ nữ khác đang liếc tròng mắt, biểu lộ điềm tĩnh, đứng khoanh tay một cách tương đối thoải mái dễ chịu.
- Người đâu.
Forint trước hết chú ý tới cửa nhỏ bên cạnh thông ra sân huấn luyện của Đỗ Địch An, cười vẫy vẫy tay với Đỗ Địch An, cho hắn ngồi bên cạnh bàn vị trung niên kia nói:
- Chính là vị Đỗ Địch An tiên sinh này.
Nghe được lời của hắn nói, ba người bên cạnh đều quay đầu nhìn về phía Đỗ Địch An đi tới, trong mắt toát ra vài phần kinh dị, đánh giá giá trên dưới.