Chương 224: Bắn Chết
Liên tục cân nhắc, Đỗ Địch An vẫn không có lựa chọn khác, nếu không tiến lên chỉ có thể lui về phía sau, hắn chỉ có thể đơn thương độc mã tiếp tục xâm nhập phế tích.
Lúc này hắn chủ động lặng lẽ mò đến một chỗ không có mùi Hành Thi, lúc đến khoảng cách ba bốn ngàn mét liền ngừng lại dỡ rương hỏa dược xuống, lấy một rương hỏa dược cố định trong đống xác chết, sau đó lấy kíp nổ khác trong hòm thuốc Hắc Hỏa ven đường vẽ xuống, hỏa dược bị dư cũng rơi vào phía trên rương hỏa dược, sau đó sửa sang địa hình chung quang lại bố trí thành một cái bẫy.
Làm xong những việc này, Đỗ Địch An mới lặng lẽ mò tới chỗ có mùi hương kia.
Khoảng cách càng gần hắn càng khẩn trương, nếu ma vật này mà chậm chạp nhưng thể chất mạnh, hắn lo lắng cơ hội để mình chạy đến bẫy mình đặt ra cũng không có, tuy nhiên kết hợp đủ loại suy tính thì tỷ lệ này khá thấp, nhưng vẫn có thể nguy hiểm đến tánh mạng.
Lúc tới gần khoảng 1000m, Đỗ Địch An vẫn không thấy cổ khí của nơi này nên chỉ có thể tới gần hơn nữa, lúc tới gần khoảng cách bốn năm trăm mét thì lập tức ngửi được cỗ khí vị nơi này đang nhanh chóng hướng về phía mình.
Đỗ Địch An rùng mình vội vàng quay người bỏ chạy.
Vừa chạy hắn vừa tranh thủ nghe thử khoảng cách từ cỗ khí vị đến mình không bị rút ngắn, đáy lòng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đến một khu vực cỏ dại tương đối thưa thớt, quay đầu lại nhìn lại chỉ thấy một con bò sát hình thể lớn giống như thằn lằn lại vừa giống như côn trùng đang đuổi theo, hắn đã thấy con vật này trên Ma Vật Đồ Quyển, đây là ma vật đẳng cấp mười hai Giác Tích.
Đây là một loại ma vật ăn tạp, cỏ và thịt đều ăn, hơn nữa thích ăn cỏ hơn.
Đỗ Địch An nhìn nó như Ngạc Ngư, lập tức quay người dừng lại, nhanh chóng lấy một tinh thiết mũi tên, lúc nó đi vào 200m tầm bắn thì vọt tới.
Phốc một tiếng, tinh thiết mũi tên bắn tới đỉnh đầu nó đâm rách lân giáp xuyên qua vài tấc.
Giác Tích bị đau, lập tức ngừng lại quay đầu bỏ chạy, leo lên chỗ có nhiều cỏ dại hơn.
Đỗ Địch An lập tức đuổi theo, đồng thời cài tên bắn tiếp.
Nhưng lúc con mồi ra sức chạy mà muốn bắn trúng cực kỳ khó khăn, mũi tên thứ hai lập tức thất bại, hắn tiếp tục bắn mũi tên thứ ba đuổi theo đồng thời cũng không ngừng rút tiễn bắn giết.
Sau khi đuổi theo bốn năm trăm mét ——
Giác Tích đang chạy thục mạng thì thân thể đột nhiên đình trệ đứng trước một bụi cỏ, tựa hồ đang suy nghĩ nên đi đâu.
Đỗ Địch An thấy nó dừng lại, lập tức bắt lấy cơ hội, nhanh chóng lấy tên nhắm trúng! Nhưng mà,
còn không đợi hắn bắn ra thì xuất hiện một màn khiến sắc mặt hắn đại biến, chỉ thấy con Giác Tích phía trước bị một con vật to lớn cắn nửa người trên.
Nử thân dưới của con Giác Tích nửa người giãy giụa vặn vẹo, đuôi không ngừng lắc lư nhưng bị con vật này chậm rãi nâng lên khiến thân thể của nó trượt vào cổ họng, đồng thời lắc lư khiến cả người hắn hoàn toàn rơi vào miệng hắn, xoẹt zoẹt xoẹt zoẹt, máu tươi từ khóe miệng bắn tung tóe, rơi xuống.
Lúc này Đỗ Địch An cũng thấy rõ đó là một con Xà Vĩ Ma Ngạc! Ma vậtđẳng cấp mười chín.
Dù là Cao cấp Thú Liệp giả gặp phải cũng cần phải cẩn thận ứng phó mới có thể chém giết!
Chạy?
Đương nhiên muốn chạy!
Bất quá trước khi chạy, Đỗ Địch An do dự một chút liền liều mạng rút ra một mũi tên có chứa thuỷ ngân bắn đến cái miệng đang nhai của nó.
Mũi tên lập tức xẹt qua đâm vào miệng của nó.
Xà Vĩ Ma Ngạc bị đau nổi giận gầm lên một tiếng, con ngươi nhìn Đỗ Địch An tràn ngập phẫn nộ đối với Tiểu Bất Điểm đang quấy rầy mình ăn uống, sau khi nuốt Giác Tích đã nhai liền đuổi theo Đỗ Địch An.
Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa vội vàng quay người bỏ chạy.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mặt đất kịch liệt địa chấn động, tiếng bước chân trầm trọng ở phía sau không ngừng tới gần, sắc mặt Đỗ Địch An khó coi vùi đầu chạy như điên, rất nhanh đi vào một đống loạn thạch cỏ dại,thân ảnh hắn linh hoạt mà bay qua loạn thạch chạy tới, trong lòng nhìn ra vị trí đặt bẫy chỉ còn có 1500m, mà tiếng bước chân phía sau cũng đã đuổi theo đến vị trí cách mình hơn trăm mét.
Toàn thân Đỗ Địch An đều đổ mồ hôi lạnh dùng hết toàn lực chạy tới, chỉ cảm thấy hai chân như bay lên, tiếng gió bên tai gào thét như sấm.
- Còn chưa đủ, còn chưa đủ nhanh!
Đỗ Địch An hoảng sợ, hắn đã nghe thanh âm chấn động phía sau chỉ cách mình 40-50m, hoàn toàn có thể đuổi kịp trước lúc mình chạy đến bẫy rập.
Nhanh!
Nhanh a! !
trong lòng Đỗ Địch An gào thét, máu tươi toàn thân như đang bốc cháy, dốc sức liều mạng mà chạy như điên.
Thời gian dần qua, hắn nghe được tiếng bước chân phía sau bị kéo ra rồi cũng không dám quay đầu nhìn lại, lúc chạy đến chỗ bẫy rập thì trái tim đang căng cứng của hắn mới yên tâm vài phần, bên tai nghe được tiếng bước chân đã ở ngoài vài trăm mét, hắn một bên nhanh chóng lấy ra chiến giáp, một bên quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy con Xà Vĩ Ma Ngạc vẫn đuổi theo, chỉ là chạy ngày càng chậm.
Đỗ Địch An liền giật mình, đôi mắt lập tức sáng lên, hay là do tác dụng của thủy ngân?
Hắn lập tức cắn diêm trong miệng, nhanh chóng rút ra một mũi tên thủy ngân khác gắt gao nhìn vào Xà Vĩ Ma Ngạc đang loạng choạng chạy tới, , đuôi rắn bảy tám mét phía sau đong đưa, khiến nó càng thêm chậm.
Ánh mắt Đỗ Địch An lợi hại mà lạnh như băng, như một Hắc Ám xạ thủ, sau khi Xà Vĩ Ma Ngạc bước vào tầm ngắm 200m, một ánh sáng lạnh hiện lên trong đôi mắt của nó, mũi tên khẽ buông ra.
Vèo một tiếng, mũi tên mãnh liệt bắn ra.
Lúc Xà Vĩ Ma Ngạc chạy đến khoảng chín mươi thước, mũi tên mạnh mẽ đánh trúng nhãn cầu của nó!
- Rống!
Xà Vĩ Ma Ngạc chạy trốn lập tức ngã xuống, thống khổ rú thảm, bản thân ngạc ngư không có âm thanh khí quan nhưng trong quá trình biến dị lại sinh dài ra, lúc này âm thanh phát ra trầm thấp như hổ, khàn khàn gầm rú.
Ánh mắt Đỗ Địch An lành lạnh không chút lưu tình mà tiếp tục bắn thêm ba mũi tên, lần này là tinh thiết mũi tên, dù sao thủy ngân mũi tên có hạn, bắn ra không cách nào thu về.
Lúc hắn té ngã, Đỗ Địch An liên tục bắn ra sáu tiễn, cái nào cũng trúng mục tiêu!
Xà Vĩ Ma Ngạc nằm trên mặt đất lăn lộn, tiếng kêu thảm thiết không dứt, một lát sau ngừng nhúc nhích, máu tươi từ vết thương trên người thẩm thấu ra nhuộm đỏ mấy bụi cỏ, nhất là trên đầu của nó có sáu bảy mũi tên chọc vào khiến người ta có cảm giác rất sợ hãi.
Đỗ Địch An chờ đợi một lát thấy nó vẫn không nhúc nhích, lúc này mới cẩn thận nhích tới, sau khi đến khoảng cách 40-50m, hắn lấy một hòn đá nện trên người nó.
Xà Vĩ Ma Ngạc vốn như đã chết đi bị hòn đá đập trúng liền mạnh mẽ mà gào thét, há miệng cắn về phía trước nhưng lại không cắn được gì.
Lần cắn này dường như hao hết khí lực của nó, lúc cắn xong đầu dập trên đất, lần nữa ngừng nhúc nhích.
Đỗ Địch An cảm thấy may mắn nhẹ nhàng thở ra, ma vật nơi này thật xảo trá nhưng cuối cùng cũng không thể địch lại con người, nếu đổi lại là Thú Liệp giả khác, nếu còn có lực lượng cuối cùng thì tuyệt đối sẽ ẩn nhẫn đến lúc mình tới gần mới ra tay, tựa như lúc trước huyết tinh Kiếm Sĩ Linda, lúc đôi má xinh đẹp bị ngọn lửa đốt cháy vẫn chịu thống khổ, là vì chuẩn bị cho mình một kích trí mạng, phần nhẫn nại này đại khái cũng chỉ có nhân loại mới có thể làm được!