Hắc Ám Vương Giả

Chương 255: Tranh Nhau Tặng Lễ

Chương 255: Tranh Nhau Tặng Lễ
Nghe được tiếng khen ngợi sôi nổi ở xung quanh, trong mắt Sludy hiện lên một vẻ lo lắng, hắn có thể cảm nhận được trong bài thơ này hàm ẩn ý tứ phản kích, lấy hình tượng cây đứng chung một chỗ? Hừ! Trên mặt hắn mang theo nụ cười ôn hòa nhàn nhạt nhưng khóe miệng lại hơi cười lạnh khó hiểu, nếu như lúc trước Đỗ Địch An đạt được thành tựu và thân phận như ngày hôm nay thì hắn có lẽ còn sẽ xem xét một chút, nhưng hôm nay việc đã đến nước này, hắn cũng không cho rằng đối phương sẽ ngoan ngoãn làm một đứa con rể tốt biết nghe lời.
Đỗ Địch An khẽ ngâm xong, ánh mắt giống như chuồn chuồn lướt nước nhìn lướt qua Sludy, thần sắc như thường tiếp tục nhìn quý tộc khác, lấy tay che ngực làm lễ nghi thân sĩ với mọi người một cái rồi nói:
- Bêu xấu rồi, bài thơ này gọi là ' Trí Tượng Thụ '.
- Thơ hay, thơ hay!
- Trí Tượng Thụ? Cây cao su dường như đã biến mất rất lâu trước đây rồi.
Các quý tộc nhiệt liệt vỗ tay cổ động tán thưởng, trên thực tế đơn thuần theo góc độ thơ mà nói, cũng làm cho bọn hắn cảm thấy tự đáy lòng mà sợ hãi thán phục, nhất là nghe được Đỗ Địch An nói ra tên gọi, lập tức biết rõ đây cũng không phải là thơ trữ tình do Đỗ Địch An tùy ý sắp đặt chữ mà là có ý nghĩa không tầm thường.
Cao su cây là một loại cổ thụ sớm đã biến mất, mà Trí Tượng Thụ, từ tên gọi không khó nhìn ra là mượn Trí Tượng Thụ để gửi lời chào tình yêu, thủ pháp biểu hiện nghệ thuật như vậy, cũng không phải đánh bậy đánh bạ có thể viết ra, mà là hàm nghĩa của bản thân mình!
Thi nhân!
Đây là một tên gọi khiến các quý tộc cảm thấy kính nể ngưỡng mộ, thi nhân được phân ra gồm đại thi nhân và thi nhân ngâm thơ rong , bình thường thi nhân thân phận bình dân trong dân gian chính là thi nhân ngâm thơ rong, mặc dù làm ra những bài thơ kinh thiên vẫn bị phân chia thành thi nhân ngâm thơ rong, không một quý tộc nào sẽ tự hạ thân phận đi nghe thơ của một thi nhân bình dân, ngoại trừ một số tiểu thư quý tộc trẻ người non dạ nhưng số lượng cực nhỏ.
Đa số những câu chuyện tuyệt hảo đều là thi nhân ngâm thơ rong truyền xướng ra, so với thi nhân cổ điển truyền thống bác học, bậc cửa của thi nhân ngâm thơ rong tương đối thấp, càng giống một loại thơ ca kết hợp với câu chuyện, mà truyền xướng câu chuyện cũng chủ yếu là sở thích nhu cầu đón ý nói hùa bình dân bình thường, quý tộc đối với chuyện này chẳng thèm ngó tới.
- Cảm ơn.
Đỗ Địch An hành lễ nói:
- Quấy rầy các vị rồi, yến sẽ tiếp tục, mời.
Làm thế tay mời, lúc tất cả các quý tộc tản đi, cũng thuận thế xuống dưới bậc thềm, cử chỉ vừa vặn hữu lễ.
Kaili nhìn thấy Đỗ Địch An đi tới cười nói:
- Ta còn lo lắng ngươi rụt rè yếu ớt, xem ra không hổ là Thú Liệp giả, khí phách này vẫn có, hơn nữa lễ tiết không thể bắt bẻ, thật hoài nghi ngươi có phải lớn lên ở gia đình quý tộc hay không, chậc chậc, còn có thơ của ngươi, ta rất thích, nhất là câu 'Gia tăng độ cao của ngươi, phụ trợ uy nghi của ngươi' kia quá cá tính!
Đỗ Địch An mỉm cười không nói gì.
Kaili nhìn các quý tộc tản ra, nói với Đỗ Địch An:
- Đợi lát nữa những quý tộc thượng lưu kia sẽ đi qua chào hỏi ngươi, ngươi ứng phó một chút, thấy biểu hiện vừa rồi của ngươi, ta cũng không lo lắng ngươi thất lễ, nếu như có quý tộc muốn mời ngươi hợp tác thì hãy từ chối nhã nhặn, những thứ này Thần Điện sẽ giúp ngươi quản lý, ngươi chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu Thần Thuật, phương diện khác Thần Điện đều sẽ giúp ngươi chuẩn bị thỏa đáng.
- Được.
Đỗ Địch An gật đầu.
Rất nhanh đã có quý tộc đã đi tới, trước hết là người trung niên cao gầy khoảng cách gần nhất, trong tay kéo một cô bé mười ba mười bốn tuổi, duyên dáng yêu kiều, dáng người thon dài hết sức nhỏ, hầu bao trước ngực hơi lồi, màu trắng trên ngọn đèn chiếu rọi xuống giống như màu trắng được giặt rửa qua vậy, cực kỳ xinh đẹp mê người.
- Đỗ tiên sinh, Kaili tiên sinh.
Người trung niên đến trước mặt Đỗ Địch An và Kaili, nho nhã lễ độ mà nói:
- Ta là Cole của gia tộc Scott, đây là con gái ta Cory, bài thơ vừa rồi của Đỗ tiên sinh thật sự khiến người khác kinh diễm, trước kia chưa từng nghe nói qua Đỗ tiên sinh còn có thể làm thơ, quả nhiên là tài hoa hơn người, thâm tàng bất lộ.
Đỗ Địch An nói:
- Ngài quá khen.
Ánh mắt đảo qua, nhìn thấy hắn kéo con gái lại, một đôi đôi mắt đẹp dịu dàng lóe sáng mà nhìn mình chằm chằm, không có chút nào che dấu hứng thú dày đặc trên mặt.
Lễ phép gật đầu với nàng, Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, lúc này Cole cười ha ha nói:
- Ngươi đừng khiêm nhường, ta còn chưa thấy qua người cùng tuổi mà có thể đạt tới trình độ như ngươi vậy, nói là kỳ tài hiếm có cũng không đủ.
- Ha ha. . .
Nói còn chưa dứt lời, đằng sau đột nhiên truyền đến một thanh âm cười sang sảng, đã thấy một người trung niên dáng người hơi mập kéo một phu nhân tuổi tương tự đi tới, cười nói:
- Cole, lời này của ngươi năm trước không phải cũng đã nói rồi sao?
Cole quay đầu lại thấy hắn, nụ cười trên mặt thu lại nói:
- Ngươi đây là đang vu tội ta sao?
Người trung niên hơi mập từ chối cho ý kiến mà nhún nhún vai, quay đầu nói với Đỗ Địch An bên cạnh:
- Đỗ tiên sinh, đây là lễ vật chúc mừng của gia tộc Hamm chúng ta.
Nói xong liền đưa một hộp quà tinh xảo ra.
Đỗ Địch An đã sớm chú ý đến hộp quà này, không nghĩ tới quả nhiên là đưa cho mình, nói:
- Quá quý trọng rồi, ta không thể nhận.
- Một đồ vật nhỏ thôi, Đỗ tiên sinh không ghét bỏ là tốt rồi.
Người trung niên hơi mập cười nói:
- Ngươi nếu như không cần, có thể làm ta rất khó coi.
Đỗ Địch An vốn chính là một câu nói khách sáo, thấy vậy lập tức nói:
- Vậy xin đa tạ.
Nói xong, thò tay tiếp nhận.
- Đỗ tiên sinh muốn mở ra nhìn thử sao?
Người trung niên hơi mập cười nói.
Đỗ Địch An thấy hắn nói như vậy, lúc này mở hộp quà ra, lập tức nhìn thấy bên trong là một chuỗi bảo thạch Tử sắc tinh xảo, chỉ nhìn chế tác cẩn thận một cách đơn thuần đã biết rõ giá trị xa xỉ, nhưng sắc mặt hắn không thay đổi, cười nói:
- Đây là của nữ, ta còn chưa có vợ, cái này hay là thôi đi?
Người trung niên hơi mập thấy bộ dáng thong dong của Đỗ Địch An, trong lòng có một chút kinh ngạc nho nhỏ, cũng không khỏi xem trọng Đỗ Địch An vài phần, cười nói:
- Ta biết rõ ngươi không có vợ, cho nên mới đặc biệt tặng ' dây chuyền Tử Tinh ' này, sau này nếu như ngươi tìm được cô gái hợp ý thì tặng cho đối phương có tác dụng làm lễ vật bảo đảm.
Nói xong liền mở trừng hai mắt, lộ ra một biểu lộ chắc ngươi đã hiểu.
Đỗ Địch An không khỏi mỉm cười nói:
- Vậy xin đa tạ rồi.
Ghi nhớ tên gọi và gia tộc của người trung niên hơi mập này, tiếp tục hàn huyên với hắn vài câu, lúc này Cole bên cạnh cũng lập tức móc lễ vật đã sớm chuẩn bị ra, đây là một hộp quà nhỏ, bên trong là một cái đồng hồ bỏ túi của nam chế tạo tinh xảo, kim đồng hồ như tơ, xem xét qua giá trị rất xa xỉ.
Đỗ Địch An cũng nhận lấy, đằng sau hai vị này, liên tục có quý tộc khác đưa lễ vật, quà tặng cao có thấp có, những quà tặng bình thường kia dễ nhận thấy chỉ là tặng lễ mang tính lễ phép tượng trưng, điểm này Đỗ Địch An và đối phương đều biết rõ lòng dạ của nhau.
- Đây là quà tặng mà nàng chuẩn bị cho ngươi.
Sludy đi đến trước mặt Đỗ Địch An, lại cười nói.
Thần sắc của Đỗ Địch An như thường, lễ phép đáp:
- Cảm ơn.
Sludy thấy biểu lộ của Đỗ Địch An không có chấn động, đôi mắt híp híp tiếp tục hàn huyên vài câu, liền quay người rời khỏi.
Đỗ Địch An tiện tay thu hồi hộp quà kia, bên trên không có chút khí tức nào của Jenny, hắn như thế nào không rõ, đây là sự thăm dò của đối phương tạm thời nảy ra, điều này khiến lãnh ý trong lòng của hắn càng đậm thêm vài phần.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất