Chương 274: Chấn Nhiếp
Lặng lẽ nhìn thoáng qua một cái, Đỗ Địch An liền thu hồi tầm mắt đi theo lính canh ngục lên phía trước, quái vật hai bên con đường bằng đá cảm nhận được động tĩnh bên trên, tụ tập lại xung quanh, thỉnh thoảng gây nên một cơn sóng lớn.
Thần sắc Đỗ Địch An như thường, rất nhanh đi đến cửa lớn của ngục giam. Lính canh ngục tiến lên nói vài câu với tên canh cổng, đưa phong thư của Đỗ Địch An ra, tên canh cổng nhìn thoáng qua, kéo canh cửa ra, lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An không nói một lời.
- Mời.
Lính canh ngục quay đầu lại nhìn phía Đỗ Địch An nói một tiếng, rồi đi phía trước dẫn đường.
Phía sau cửa là đại sảnh đang náo nhiệt như một tửu quán, không ít lính canh ngục đang ngồi trong đại sảnh uống rượu, uống trà nói chuyện phiếm, chủ đề phần lớn quay chung quanh ở phạm nhân cùng với nữ nhân.
Mấy tên lính canh ngục ngồi ở bên ngoài chú ý tới Đỗ Địch An đang đi từ ngoài vào, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn, nhưng khi nhìn thấy trên tay chân hắn không xiềng xích thì vẻ hưng phấn biến thành kinh ngạc, một tên lính canh ngục trong đó mở trừng hai mắt, đột nhiên cảm giác được tên thiếu niên với lối ăn mặc sạch sẽ này lại có chút quen mắt nhưng nhất thời không thể nhớ ra được là đã gặp được ở đâu rồi
- Già điên, có người đế bảo lãnh người.
Sau khi tên lính canh ngục vào cửa liền quay sang nói với một người trung niên đang ở sau quầy.
Người trung niên phía sau quầy đang đánh bài cùng mấy cái lính canh ngục đánh bài khác nghe được tiếng gọi liền ngẩng đầu nhìn sang, mấy người đánh bài cũng không hẹn mà cùng mà trông lại, một người trong đó nhìn thấy Đỗ Địch An, đáy mắt hiện lên một ít giật mình nói:
- Nơi này, tiểu tử này...
- Hắc Kê, ngươi biết hắn?
Tên còn lại ngạc nhiên nói.
Hắc Kê dụi dụi mắt con ngươi, cẩn thận nhìn lại, lập tức kêu lên:
- Đây không phải cái tên vượt ngục lúc trước sao?
Nghe được hắn nói, bọn lính canh ngục xung quanh sửng sốt, liên tiếp cẩn thận đánh giá Đỗ Địch An, lập tức xôn xao.
- Khó trách ta cảm thấy hắn có chút nhìn quen mắt!
- Kẻ trên lệnh truy nã lên đúng là hắn, ta kháo!
- Tiểu tử này lại còn dám trở lại?
- Đi ra ngoài dạo một vòng, đổi cách ăn mặc thành dạng chó hình người, làm lão tử thiếu chút nữa không nhận ra đến, thảo!
Người trung niên ‘Gìa điên’ nghe được những người khác nói, đáy mắt lộ ra vài phần kinh hãi, nhìn kỹ Đỗ Địch An, thu hồi túi bài va trong túi quần, đứng dậy đi tới hướng Đỗ Địch An, nhìn thẳng vào thiếu niên ở trước mắt, nói:
- Tiểu quỷ, ngươi họ Đỗ đúng không?
Đỗ Địch An nghe vậy cúi đầu cười cười, bỗng nhiên bàn chân đá vào đầu gối của người trung niên này, đầu gối là một trong những phần xương cốt cứng rắn nhất nhưng giờ phút này hắn lại nghe được đầu gối của mình kêu răng rắc một tiếng, gãy ngược về phía sau, đồng thời thân thể bổ nhào về phía trước nghiêng về phía trước, ngả về phía Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhấc tay phải lên, nâng thân thể sắp té ngã của hắn, mỉm cười nói:
- Hoan nghênh ta trở lại cũng không cần phải dùng đại lễ như vậy.
Vừa mới dứt lời, bàn tay khó hiểu mà phát kình lực xuống khu vực xuống phía dưới, người trung niên còn chưa kịp đứng vững thân thể, lập tức dốc sức ngã xuống, mà thân thể của Đỗ Địch An cũng hơi nghiêng vừa vặn tránh đi, đôi mắt lẳng lặng nhìn hắn bổ nhào ở bên chân, tựa như đang xem con sâu cái kiến.
Lần biến cố đột nhiên xuất hiện này làm cho đám ngục tốt đang nghị luận sôi nổi phải khiếp sợ, không nghĩ tới Đỗ Địch An lại dám ra tay đả thương lính canh ngục, hơn nữa người trung niên này cũng không phải là lính canh ngục bình thường mà là chủ quản của tầng thứ nhất, dù đặt trong toàn bộ ngục giam cũng xứng ở vị trí cao tầng.
- Dừng tay!
- Xú tiểu tử, ngươi muốn phạm pháp?!
Sau khi kịp phản ứng, tất cả ngục tốt đều đứng hết lên, quay sang quát về phía Đỗ Địch An
Đỗ Địch An chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lướt qua toàn trường, nói:
- Thức ăn của các ngươi xem ra cũng không tốt nha, đói bụng đến mức không thể đứng vững được sao?
- Hỗn đản, còn không phải ngươi đánh lén sao!
- Tập kích lính canh ngục, ngươi nhất định phải chết!
- Nhanh thông báo thẩm phán kỵ sĩ, có người cướp ngục!
Trong đó có lính canh ngục đã quay người chạy ra bên ngoài cửa hông, hiển nhiên là đi thông báo cảnh vệ rồi.
Đỗ Địch An mỉm cười, đi về phía cái bàn ở phụ cận. Ba tên lính canh ngục đang đứng ở đây nhìn chằm chằm vào hắn biến sắc vộivàng lui về phía sau, động tác quá nhanh làm cho chân vấp phải chiếc ghế phía sau mà ngã xuống đất.
Đỗ Địch An không có nhìn ba người bọn họ, xoay người kéo chiếc ghế đang nằm sõng soài trên mặt đất lên, vỗ vỗ tro bụi bên trên thản nhiên ngồi xuống,
Một lát sau, bên ngoài có tiếng thiết giày đạp bước tiếng vang lên Lạc Lạc giòn vang, đại môn vừa mới cài lại bị đẩy ra, một tên lính canh ngục mang theo mười tên thẩm phán kỵ sĩ vọt lên, rất nhanh liền tìm thấy Đỗ Địch An đang ngồi trên ghế, tên lính canh ngục lập tức nói:
- Chính là hắn tập kích lính canh ngục, chuẩn bị cướp ngục!
Mấy người thẩm phán kỵ sĩ ở nơi này nhìn nhìn Đỗ Địch An rồi quay sang người trung niên đang run rẩy bò từ dưới đất lên, sắc mặt biến đổi, thanh niên cầm đầu đội thần sắc lạnh lùng, trở tay đem bên hông bội kiếm rút ra, mấy đội viên đằng sau được hiệu lệnh, cũng liên tiếp bạt kiếm, một loạt thanh âm mũi kiếm ma sát ra khỏi vỏ thanh âm vang lên, vài chục thanh thẩm phán chi kiếm sáng loáng giơ lên cao ở đại sảnh, lóe ra lãnh ý lành lạnh chĩa thẳng vào Đỗ Địchh An đang ngồi ở trên ghế.
Đỗ Địch An mỉm cười, nói:
- Các ngươi xác định muốn nghe lời nói của một bên mà đã bắt ta sao?
Thanh niên dẫn đầu đội lạnh như băng nói:
- Chẳng lẽ chân của hắn lại tự mình làm gãy hay sao?”
Đỗ Địch An nhún vai nói:
- Có lẽ thật sự là vậy?
- Nói hưu nói vượn!
Thanh niên quát tháo một tiếng, nói:
- Tập kích lính canh ngục, khuyên ngươi tốt nhất thúc thủ chịu trói, nếu như phản kháng thì tội thêm một bậc!
Đỗ Địch An cười, nói:
- Ngươi nói là ta đả thương hắn nhưng ngươi lại không có tận mắt nhìn thấy, cũng không có hỏi qua hắn liền trực tiếp định tội cho ta?
Thanh niên lạnh lẽo, đi đến bên cạnh người trung niên nói:
- Lão điên, thương thế của ngươi làm sao mà có?
- Là hắn, chính là hắn!
Người trung niên ‘Lão điên’ vịn cạnh bàn, đi về phía thanh niên dẫn đội xa, sau khi kéo dài khoảng cách với Đỗ Địch An, lập tức quay lại, phẫn nộ mà chỉ vào hắn, rít gào nói:
- Chính là tên tiểu quỷ, hắn đánh lén ta, đáng chết, giết hắn đi!!
Thanh niên vẫn lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An, nói:
- Hiện tại ngươi còn có lời gì để nói?
Đỗ Địch An nhún nhún vai, nói:
- Không phản đối rồi.
- Hừ, mang hắn đi cho ta!
Thanh niên hừ lạnh, khua tay nói.
- Ta có chuyện muốn nói.
Đột nhiên, một thanh âm ôn hòa mà không kém phần uy nghiêm vang lên truyền đến từ đằng sau đại sảnh, chỉ thấy một lão bá mặc y phục quản gia màu đen đang đi từ dưới cầu thang lên, những linh canh xung quanh nhìn thấy lão bá, vội vàng cúi đầu nói:
- Gặp qua quản gia
Peter không có để ý đến lính canh ngục hai bên, trực tiếp đi đến bên cạnh Đỗ Địch An, quay sang thanh niên cùng với người trung niên nhân nói:
- Chân của ngươi là tự mình ngã gãy, sao có thể vu cho Đỗ tiên sinh?
Người trung niên sửng sốt.
Rất nhiều lính canh ngục xung quanh ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.
Thanh niên ngơ ngác một chút, không khỏi nhíu mày.
Peter hàm ý cảnh cáo, nhìn thoáng qua người trung niên nhân lão điên rồi quay đầu sang người thanh niên nói:
- Chỉ là hiểu lầm thôi, các ngươi đều tản đi đi, hôm nay Đỗ tiên sinh đến là để bảo lãnh người, sao lại coi là cướp ngục đây.
Thanh niên nhìn nhìn Đỗ Địch An đang ở bên cạnh, khóe miệng còn mang theo vẻ mỉm cười, trầm mặc một lát cúi đầu nói:
- Vâng.
Nói xong tra kiếm vào vỏ, khoát tay quay người dẫn đội rời khỏi.
Chờ thanh niên đi rồi, người trung niên lập tức cảm giác nhiệt độ xung quanh thân thể bị giảm xuống không ít, không khí cũng trở nên có chút ngột ngạt, hắn kìm lòng không được mà quay sang Peter nói:
- Quản gia, vừa mới rõ ràng là tiểu tử này...
- Ừ?
Peter nghiêng nhìn hắn một cái làm lão điên sắc mặt biến hóa, lập tức im tiếng.
Peter quay đầu nhìn về phía Đỗ Địch An, trên mặt đã hiện ra một nụ cười ôn hòa, nói:
- Đỗ tiên sinh, hôm nay ngươi là thần sứ của nguyên tố Thần Điện, nhất cử nhất động đều đại biểu cho ý chỉ của Quang Minh thần, việc gì phải so đo với những tiểu nhân vật này đây?
Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, nói:
- Trong mắt của ta văn vẻ không bằng hạt cát.
Peter ánh mắt chớp chớp, ôn hòa nói:
- Đỗ tiên sinh ngươi muốn người nào ở bên trong, ta sẽ cho người dẫn đường đi?
- Làm phiền rồi!
Đỗ Địch An đứng dậy, phủi phủi tro bụi, nói:
- Đường lỗi ở đây ta đã quen thuộc.
Nói xong đi về phía cửa hông bên cạnh đại sảnh, trên đó có một cái khóa sắt, cánh tay hắn khẽ kéo một cái, chiếc khóa sắt nho nhỏ này liền bị giật đứt, nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, đi vào bên trong.
Những tên lĩnh canh nhìn thấy Đỗ Địch An dễ dàng phá vỡ cửa khóa như thế lập tức biến đổi sắc mặt, chờ sau khi thân ảnh của hắn biến mất mới thu hồi ánh mắt, kính sợ nhìn qua Peter.
Lão điên sắc mặt biến ảo không ngừng, cắn răng nói:
- Quản gia, dù thế nào ta cũng là người trong ngục giam, tiểu tử này lại kiêu ngạo như vậy, ta bị thương cũng không sao, chỉ ném đi một chút mặt mũi nhưng mà…
Peter hừ lạnh một tiếng, nói:
- Biết rõ chính mình đại biểu cho ngục giam thì phải thông minh một chút và ít gây phiền toái cho ngục giam, nếu như thật sự bắt hắn lại, đoán chứng hắn vào ngục chưa ấm mông đã được thả ra rồi, lúc đó hắn lại kiện ngược lại ngươi vu oan cho Thần sứ, ngươi cảm thấy, sức mạnh của ngươi lớn, hay là sức mạnh của hắn lớn?
Lão điên giật mình, nói:
- Quản gia, tiểu tử này...
- Những tên phế vật này, dung thời gian đánh bài đi xem bao chí nhiều một chút, sẵn tiện chặt cái đầu đầy phân của các ngươi đi!
Ánh mắt Peter lãnh khốc, không giống một cái Quản gia nào cả, sau khi nói xong liền chắp tay quay người rời đi.
Chờ khi Quản gia Peter sau rời đi, không khí đóng băng trong đại sảnh mới dần dần hòa tan, mọi người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên, một tên lính canh ngục dáng lùn mới hoảng sợ nói:
- Ta nhớ ra rồi, tiểu tử này là không phải gọi Đỗ Địch An sao? Gần đây trên báo chí mỗi ngày đều là tin tức về tiểu tử này, hắn là Trung cấp thần sứ, còn là nhân vật đạt được Thời Đại huy chương, Ông trời ơi..!
- Cái gì?!
Nghe lính canh ngục lùn kia nói thế, những người khác mới hoảng sợ.
Lão điên nghe được như đang lạc trong mộng.
Từ trước đến nay hắn không thích xem báo chí, tuy nhiên cũng ngẫu nhiên nghe được thông tin này từ trong miệng của những lính canh ngục khác, nhưng hắn chưa bao giờ liên tưởng hai cái danh tự này vào với nhau, một là tên thiếu niên Thú Liệp giả còn một là một thần sứ của Nguyên Tố thần điện cao cao tại thượng, khác nhau tựa như Hắc Dạ cùng Thái Dương, vậy mà lại là cùng một người?
Nghĩ đến lời Quản gia Peter, hắn lập tức cả kinh một thân mồ hôi lạnh, tâm lạnh đến mức quên cả đau đớn rồi, âm thầm may mắn, nếu là thật sự bắt nhân vật như vậy bắt lại thì đoán chứng mình cũng như Quản gia Peter nói, sẽ bị phản cáo mà vào tù!
Nghĩ đến bộ dáng thong dong của Đỗ Địch An, đáy lòng của hắn nổi lên từng tia hàn khí, có lẽ đối phương ra tay công kích hắn, đồng thời cũng đang chờ người đến để bắt hắn.
Edit: Thiên Thiếu