Chương 279: Lần Thứ Nhất Mạo Phạm
- Đi thôi!
Đỗ Địch An phân phó xa phu trước mặt.
Bánh xe chậm rãi chuyển động, thân thể bốn người ngồi trong xe hơi lay động nhìn nhau, trên mặt không có tâm tư gì.
Xe ngựa rất nhanh đi vào bình nguyên, dọc con đường đi vào một con đường nhỏ trong rừng gai, ven đường có đội ngũ thẩm phán kỵ sĩ tuần tra. Trong các bụi cỏ còn có cảnh vệ ẩn nấp.
Rất nhanh, xe ngựa đã rời khỏi rừng gai, chạy dọc theo con đường hoang vu bên ngoài.
Từ đầu tới cuối Đỗ Địch An không mở miệng, bây giờ chậm rãi nói:
-Tại đây đã thoát khỏi phạm vi ngục giam rồi. Nếu các vị muốn bắt cóc ta, hoặc muốn thừa dịp ly khai triệt để khôi phục tự do, hiện tại có thể hành động.
Hào khí yên lặng trong xe lập tức căng như dây đàn, ánh mắt lão giả số 7 chớp động một cái, mỉm cười nói:
- Tiểu huynh đệ, cùng một chỗ với năm tên tội phạm xấu xa chúng ta, hình như ngươi cũng không khẩn trương. Với thủ đoạn và tiền bạc ngươi bảo lãnh chúng ta, có lẽ mua Sinh mệnh tuyền thủy không phải là việc khó. Tay trái của ngươi bị thương chẳng lẽ do ma vật tạo thành hay sao?
Nghe được hắn nói, ánh mắt tráng hán bên cạnh ngưng tụ, lườm Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An mỉm cười, nói:
- Không có gì đáng ngạc nhiên, ta đã từng là một thành viên trong ngục giam, tuy nhiên lúc ấy ta vô tội.
- Ngươi cũng vậy?
Lão giả Số 7 có chút kinh ngạc, rất hứng thú nói:
- Xem ra thể lực sau lưng tiểu huynh đệ rất lớn, bất quá bối cảnh lớn như vậy mà vẫn bị vu oan vào tù, hẳn là bối cảnh địch nhân của người còn lớn hơn, là một trong Lục Đại tập đoàn?
Đỗ Địch An khẽ cười cười, nói:
- Ngươi có thể bỏ 'Một trong' đi.
Lão giả Số 7 khẽ giật mình.
Tráng hán bên cạnh cũng khẽ giật mình.
Gương mặt Số 1 bị che khuất, không nhìn ra tâm tình gì.
Lão giả Số 7 kịp phản ứng, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Đỗ Địch An, nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi hẳn là là người của quân bộ? Cùng Lục Đại tập đoàn là địch, thế lực như vậy ta còn chưa từng nghe qua.
Đỗ Địch An thản nhiên nói:
- Ngươi không nghe nói qua là vì lúc đó ta còn chưa sáng lập ra.
- Ngươi? Sáng lập?
Lão giả Số 7 sững sờ, lập tức nở nụ cười:
- Tiểu huynh đệ, ngươi tuổi còn nhỏ đã thích khoác lác, cũng không phải là thói quen tốt. Ngươi bảo lãnh mấy người chúng ta đi ra hẳn là để giúp ngươi làm một số việc mà người khác không dám. Nhưng nếu như địch nhân của ngươi là Lục Đại tập đoàn, ta cảm thấy ngươi vẫn nên đưa ta trở lại ngục giam thì tốt hơn, thà rằng ta ở bên trong yên tĩnh dưỡng lão.
Đỗ Địch An nhún nhún vai nói:
- Nếu như ngươi xác định, hiện tại ta có thể đưa ngươi trở về.
Số 7 lão giả ha ha cười cười nói:
- Hiện tại có trở về hay không thì phải xem ý nguyện của ta rồi, Long Ưng giương cánh, há có đạo lý bị trói buộc?
Đỗ Địch An nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói:
- Trước mặt ta, là Long Ưng cũng phải cụp cánh thu lại, là Phượng Hoàng cũng phải rụt đầu còng lại!
Lão giả Số 7 híp híp mắt, nói:
- Thật sao, ta thật sự muốn thử xem.
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Mời.
Lão giả Số 7 híp mắt nhìn hắn, đúng lúc này số 1 đang tĩnh tọa bên cạnh đột nhiên mở miệng, hướng Đỗ Địch An nói:
- Nếu như ngươi nói cho ta biết như thế nào trở về nội bích, ta có thể giúp ngươi một lần.
Nghe nàng nói như thế, sắc mặt lão giả số 7 biến hóa, nhưng trong mắt lại giật mình. Bởi vì hắn chú ý nàng đúng là nói "Trở về" mà không phải "Đi vào", có thể lí giải được bản thân nàng là người đến từ nội bích!
Sắc mặt tráng hán bên cạnh cũng là biến hóa, ánh mắt âm trầm xuống.
Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn nàng, nói:
- Ngươi muốn về nội bích, biện pháp duy nhất chính là nghe lời của ta, nếu không sau khi trở về ta sẽ lập tức giải trừ bảo lãnh đối với ngươi. Đến lúc đó ngươi sẽ lần nữa bị truy nã, đừng nói đi vào nội bích, coi như đi vào khu sinh hoạt cũng rất khó khăn.
Số 1 dừng trên mặt hắn, từng chữ nói:
- Chỉ sợ ngươi không thể quay về.
Đỗ Địch An khẽ thở dài, không có nói cái gì nữa.
Số 7 lão giả nghe được số 1, sắc mặt buông lỏng xuống, cười lạnh mà nhìn Đỗ Địch An:
- Ngươi cảm thấy ba người chúng ta sẽ thả ngươi trở về sao? Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn nhận tội, chỗ dựa của ngươi là ai, coi như ngươi không nói chúng ta cũng có thể từ xa phu thăm dò được, còn có thể từ Ryan gia tộc tra ra được! Ta sẽ đếm đến năm, chờ ta điểm hết nếu ngươi vẫn không nói thì tự gánh lấy hậu quả!
- Năm. . .
Đỗ Địch An nghiêng đầu nhìn hắn, nói:
- Ta cảm thấy sau này nên gọi ngươi là 'Lão Ô Nha ', không nghĩ tới người có tâm tư thâm trầm như ngươi lại nói nhiều như vậy.
Ánh mắt lão giả Số 7 âm trầm, nói:
- Xem ra muốn cho ngươi cơ hội cuối cùng cũng không được!
Nói xong hắn nhìn tráng hán đối diện nói:
- Ta già rồi, chưa hẳn có thể đánh thắng tiểu tử này, chỉ có thể dựa vào ngươi rồi.
Tráng hán nhìn hắn, nhếch miệng cười cười nói:
- Ta dựa vào cái gì để giúp ngươi?
Sắc mặt lão giả Số 7 biến hóa, hừ lạnh nói:
- Đã như vầy thì mọi người cùng theo tiểu tử này về tổng bộ đi, cùng lắm là thuần phục một tiểu quỷ. Dù sao ta cũng già rồi, không chịu nổi giày vò nữa!
Tráng hán chau mày, cười lạnh nói:
- Lão già, nói chuyện với ta tốt nhất nên chú ý một chút, ta sẽ không 'Kính già yêu trẻ' đâu!
Mặt lão giả Số 7 cứng lại, biểu lộ âm trầm không đáp lời.
Tráng hán nghiêng đầu nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Tiểu quỷ, lúc trước trong tù ta đã nhẫn ngươi một đường rồi. Lúc trước lão tử tung hoành săn bắn ngoài vách tường, ngươi vẫn còn trong bụng mẹ. Ta cho ngươi hai giây cân nhắc, nói ra chỗ dựa sau lưng ngươi. Mặt khác đợi lát nữa sau khi đi vào cứ điểm, lập tức viết thư để người sau lưng ngươi đưa văn kiện bảo lãnh tới. Nếu là dám truy nã lão tử, lão tử sẽ giết đến tận hang ổ các ngươi!
Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng:
- Nếu tính như thế, vậy thì lúc ta được sinh ra, tổ phụ của các ngươi có lẽ vẫn chỉ là một giọt chất lỏng đi.
- Muốn chết!
Tráng hán bỗng nhiên ra quyền, đấm vào mặt Đỗ Địch An.
Nụ cười trên mặt Đỗ Địch An đột nhiên thu lại, trong đôi mắt hiện lên hàn quang, nhanh chóng duỗi tay phải ra. Ngay lúc tráng hán ra tay, một quyền mạnh mẽ xuất sau nhưng tới trước, hung hung đập vào nách tráng hán!
Bành! tráng hán rên lên một tiếng, dưới nách bị đau, lập tức khí lực đánh ra nắm đấm cũng không có, Đỗ Địch An không dừng lại, ngón tay đổi thành trảo, kéo cây đay to dưới nách hắn xuống, khiến thân thể hắn về hướng mình. Tuy nhiên hắn đã kịp thời ổn định thân thể, không thể hoàn toàn kéo tới, nhưng thân thể vẫn bị di động, Đỗ Địch An nhanh chóng nắm quyền, nện trên mặt tráng hán.
Tráng hán không tránh né kịp, kêu lên một tiếng đau nhức, ngón tay chộp vào cây gỗ cạnh thùng xe, ngón tay nhanh chóng đâm ra vài lỗ thủng trên thanh gỗ. Hắn nhanh chóng kéo dãn khoảng cách, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn Đỗ Địch An.
Vẻ mặt lão giả số 7 bên cạnh cũng cực kì rung động, không nghĩ tới sự tình lại bị nghịch chuyển, tuổi thiếu niên này còn nhỏ đã có thân thủ cùng lực lượng như thế!
Đỗ Địch An đã thu quyền, ngồi bất động trên cái ghế của mình. Tuy tráng hán này là cao cấp Thú Liệp giả nhưng dù sao cũng bị giam giữ trong ngục giam Kinh Cức hoa, thể năng bị suy kiệt, chỗ xương bả vai lại bị đinh thép tráng kiện đâm xuyên qua còn chưa được rút ra. Hơn nữa trong tình trạng không biết thực lực của Đỗ Địch An mà tùy tiện xuất thủ, Đỗ Địch An đã sớm vận sức chờ đánh hắn trở tay không kịp, nếu là chiến đấu chính diện, phần thắng cả 2 cũng chỉ là 50-50.
Nếu như tráng hán này dưỡng thương tốt thì hắn cũng không phải là đối thủ.
Bất quá khi đó hắn sẽ có thủ đoạn khác để áp chế.
- Đây là lần đầu tiên mạo phạm.
Đỗ Địch An đạm mạc nhìn thoáng qua lão giả số 7 cùng tráng hán nói:
- Các ngươi còn hai lần cơ hội để thử, nhưng vượt qua lần thứ ba, ta tin tưởng các ngươi sẽ ở trước mặt ta khóc lên.
Thấy hắn tự tin như thế, sắc mặt lão giả số 7 khó coi, nhìn qua Đỗ Địch An thật sâu, cúi đầu nhìn đầu gối, suy tư không nói.
- Ngươi là người vượt ngục kia?
Đột nhiên số 1 bên cạnh mở miệng nói.
Đỗ Địch An nhìn nàng một chút:
- Ngươi biết?
Số 1 nhìn hắn một cái, không nói gì nghiêng đầu ra chỗ khác.
Lão giả Số 7 cùng tráng hán lại sửng sốt, khó có thể tin mà nhìn Đỗ Địch An. Về sự tình có người vượt ngục, bọn hắn sớm đã nghe thấy qua miệng bọn lính canh khi nói chuyện phiếm. Không nghĩ tới người duy nhất trong năm mươi năm từ trong ngục giam vượt ngục ra người lại an vị trước mặt mình!
Nghĩ đến Đỗ Địch An lúc trước, đáy lòng hai người phát lạnh. Bọn hắn vẫn cho rằng Đỗ Địch An là được bảo lãnh ra ngoài, ai ngờ người ta là tự mình vượt ngục đi ra!