Chương 291: Đoản Đao
- Thịt muối cùng lương khô chuẩn bị xong từ mấy ngày hôm trước, đã đóng gói năm phần, ăn tiết kiệm một chút cũng đủ nửa tháng.
Nicotine rất cung kính hồi đáp.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, dựa theo góc độ Quản gia mà nói, Nicotine phi thường hợp cách, trên cơ bản không cần hắn quan tâm cái gì.
- Đi gọi bọn hắn rời giường, trong vòng năm phút đồng hồ tập hợp trước mặt của ta.
- Vâng.
Nicotine đồng ý một tiếng rồi đi lên lầu.
Đỗ Địch An đến đại sảnh, kiểm tra linh kiện đại pháo trongtrong rương hành lý không có sơ hở gì.
Sau khoảng ba phút, bốn người HeiBa, Lão Kim, Kacheek cùng Jinny đã lục tục nhanh chóng xuống lầu, tuy bình thường Đỗ Địch An đối với bọn hắn không quá nghiêm khắc, thái độ tương đối bình thản thậm chí là ôn hòa. Nhưng mấy người đều rõ ràng thiếu niên này có tính cách nói một không hai, họ không dám vượt mức.
Đỗ Địch An nhìn bốn người, tất cả bọn họ đều đã đổi sáo trang thú liệp giả mấy ngày hôm trước mình mua trong Nguyên tố thần điện. Sáo trang săn bắn này là kết quả của chuyên chúc Thần Thuật nguyên tố Thần Điện, cũng là một trong số ít vật phẩm mà Thần Điện bán ra ngoài bằng kim tệ. Những tập đoàn khác bị cấm chế tạo cùng tiêu thụ, chỉ có chợ đêm dưới mặt đất mới có thể ngẫu nhiên mua được.
- Hai người các ngươi lần đầu đi ra ngoài vách tường, có cái gì không hiểu cứ việc hỏi HeiBa cùng Kacheek, không cần giấu dốt.
Đỗ Địch An hướng Jinny cùng Lão Kim dặn dò.
Jinny khẽ gật đầu.
Biểu lộ Lão Kim có chút khẩn trương cùng có chút hưng phấn, tuy trước kia hắn là Quang Minh kỵ sĩ nhưng lúc nói chuyện phiếm trong tù cùng Hắc Ba, lại biết khá nhiều sự tình ngoài vách tường, vừa sợ hãi lại vừa hướng tới.
- Ăn điểm tâm, chuẩn bị lên đường đi.
Đỗ Địch An phân phó.
Nicotine lập tức kêu nữ hầu bưng bữa sáng lên, mọi người nhanh chóng ăn xong, vận chuyển họng pháo cùng rương hành lý vào trong xe. Đỗ Địch An ngồi trong xe trông coi, để Lão Kim khống chế xe ngựa, ba người HeiBa cưỡi ngựa dẫn đường phía trước.
- Nếu như có người tìm ta, hết thảy từ chối.
Trước khi đi Đỗ Địch An hướng Nicotine dặn dò:
- Không được để lộ ra hành tung của ta.
Nicotine cung kính gật đầu.
Đưa mắt nhìn mấy người rời khỏi lâu đài cổ, nụ cườiNicotine trên mặt chậm rãi thu vào, nhếch miệng cười lạnh.
. . .
. . .
Lúc xe ngựa chạy đến một đường nhỏ vắng vẻ, Đỗ Địch An thấy chung quanh không có người, kêu Lão Kim nhổ cờ xí trên Ryan gia tộc trên xe ngựa ra, ngược lại rẽ vào một con đường khác tiếp tục đi. Hai ba giờ sau, mọi người dần rời khỏi khu sinh hoạt, đi tới gần biên giới hoang dã, đang trong lúc chạy, đột nhiên Đỗ Địch An ngửi được vài cỗ mùi tập trung một chỗ đang đi về hướng của bọn hắn.
- Tập đoàn khác?
Trong lòng Đỗ Địch An nghi hoặc.
Rất nhanh mùi này đã hiện ra trong tầm mắt của hắn, là một đám binh sĩ mặc chế phục quân bộ, phóng ngựa chạy vội tới, rất nhanh đã đuổi kịp bọn hắn. Bất quá đám người này hình như cũng không phải vì bọn hắn mà đến, tốc độc ngựa không giảm chút nào, trực tiếp lướt qua xe ngựa, chạy nhanh tới cứ điểm phía trước.
Đỗ Địch An chậm rãi buông màn xe xuống, ánh mắt chớp động. Xem ra tình huống chiến sự tại cứ điểm biên cảnh còn nghiêm trọng hơn so với trên báo chí.
Một lát sau, mọi người đã đi tới cứ điểm.
Đỗ Địch An nhìn thấy rõ ràng, số lượng binh sĩ cứ điểm nàynhiều hơn mấy lần so với trước kia. Bãi đất trống đằng sau cứ điểm có binh sĩ tuần tra cực kỳ dày đặc, còn có binh sĩ đang thao luyện trên bãi đất trống. Những binh lính không ít người có độ tuổi bằng với Đỗ Địch An, đa phần là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Đỗ Địch An từ xa liếc mắt nhìn đã nhìn ra động tác thao luyện của những thiếu niên này không được thông thạo, tứ chi mềm yếu, hiển nhiên là thiếu rèn luyện, không giống như thiếu niên binh lính chính quy được rèn luyện trong quân bộ.
Nghĩ đến lúc trước có nghe nói qua cưỡng chế trưng binh, Đỗ Địch An khẽ nhíu mày thu hồi ánh mắt.
- Đứng lại!
Heiba, Kacheek, Ginny phía trước dẫn đường bị binh sĩ ngăn lại quát:
- Nơi này là biên cảnh cứ điểm, người rảnh rỗi mời thối lui!
Đỗ Địch An đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe ngựa, lấy huân chương Thú Liệp giả của bản thân ra
nói:
- Chúng ta là Thú Liệp giả Tân Thế tập đoàn, săn bắn ngoài vách tường.
Binh sĩ này tiếp nhận huy chương của hắn kiểm tra, ánh mắt chuyển tới bọn người Kacheek, nói:
- Các ngươi đây?
Kacheek hừ lạnh một tiếng, từ trong giáp trong lấy ra huân chương Thú Liệp giả của mình, ném cho binh sĩ nói:
- Xem cẩn thận.
Huân chương săn bắn của hắn đã sớm bị tịch thu, miếng huân chương này là do Đỗ Địch An kêu Forint bổ sung cho hắn. Bất luận tập đoàn nào cũng có thể hướng Thần Điện xin chế tạo huân chương Thú Liệp giả.
Binh sĩ nhìn kĩ, xác nhận không sai, lại nhìn bọn người HeiBa một chút, thu hồi ánh mắt, đi về hướng xe ngựa Đỗ Địch An đang ngồi nói:
- Trong xe còn có người?
Đỗ Địch An nói:
- Không có người, chỉ là một ít công cụ săn bắn mà thôi.
- Để cho ta xem.
Binh sĩ lạnh lùng nói.
Đỗ Địch An nhún nhún vai, tỏ vẻ tùy ý.
Binh sĩ mở thùng xe đằng sau sau, nhìn thấy mấy rương hành lý cùng cuộn vải bọc họng pháo lại, mở ra kiểm tra một lần, không thấy có vật phẩm gì khả nghi mới quay người trở lại, nhìn Đỗ Địch An nói:
- Các ngươi dùng những thứ này đi săn bắn?
Đỗ Địch An cười nhạt một tiếng, nói:
- Săn bắn như thế nào còn cần báo cáo với ngươi sao?
Sắc mặt binh sĩ biến hóa hừ lạnh một tiếng quay người trở về đội ngũ, ý bảo đồng bạn mở cổng.
Đỗ Địch An quay người trở lại trong xe, đi qua thông đạo cứ điểm, rất nhanh đã đi tới bên ngoài tòa cứ điểm cao nhất này. Một khu vực hoang vu lọt vào trong mắt. Dựa theo phương hướng Đỗ Địch An chỉ dẫn, ba người HeiBa tiếp tục dẫn đường phía trước.
Sau khi rời khỏi cứ điểm vài dặm, Đỗ Địch An vén rèm xe lên. Nhìn thấy một ít chiến đao đinh sắt chùy gai thô giáp bên đường, bên trên cỏ hoang thưa thớt có thể lờ mờ thấy được một ít dấu chân cùng vết máu khô khốc lưu lại trên mặt đất.
- Tại đây không lâu hình đã như trải qua một hồi chiến đấu.
Kacheek ở phía trước mở đường nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt trầm ổn nói.
Hắc Ba cùng Jinny cũng lưu ý đến điểm này, trong mắt có vài phần nghi hoặc.
Đỗ Địch An chợt thấy một vật, nói:
- Đỗ xe.
Lão Kim nhanh chóng ghìm chặt cương ngựa, quay đầu lại nhìn lại.
Đỗ Địch An đẩy cửa xe ra nhảy xuống, không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của bọn người Kacheek, trực tiếp đi vào đồng cỏ hơn mười thước nhặt một thanh đoản đao lên. Màu sắc thanh đoản đao này sáng như bạc, lưỡi đao nhuốm máu, chỗ tay cầm có khắc hoa văn quái dị.
Hắn tinh tế dò xét, lông mày chậm rãi nhăn lại, nhắm mắt nhớ lại một lát. Chính mình mấy lần ra vào cứ điểm, binh khí của binh lính canh cửa, mặc dù có đoản đao nhưng dài hơn thanh đoản đao này một chút, hơn nữa chỗ tay cầm cũng có chỗ bất đồng. Hắn dùng ngón tay khẽ gõ lưỡi đao, phát ra âm sắc vù vù, lông mày không khỏi nhăn lại hơn, trầm ngâm không nói.
- Như thế nào?
Kacheek cưỡi ngựa đến, kỳ quái nói.
Đỗ Địch An phục hồi lại tinh thần, khẽ lắc đầu
- Không có gì.
Hắn thu hồi đoản đao, trở về trong xe ngựa nói:
- Tiếp tục chạy đi.
. . .
. . .
Hơn hai giờ sau.
Rốt cục mọi người đã nhìn thấy Cự Bích cao như núi, che khuất bầu trời. Sau khi xe ngựa tới gần, Đỗ Địch An nhảy xuống xe ngựa, liếc thấy Quang Minh kỵ sĩ đang trông coi thông đạo liền tiến lên đưa ra huân chương Thú Liệp giả của mình. Vị kị sĩ này sau khi xác nhận huân chương liền mở thông đạo ra, mấy người Kacheek, Jinny vận chuyển pháo cùng rương hành lý vào thông đạo.
Hai gã Quang Minh kỵ sĩ nhìn thấy những vật này, thần sắc hờ hững cũng không tiến lên kiểm tra. Bọn hắn chỉ phụ trách những vật phẩm mang từ ngoài cự bích vào, về phần mang ra ngoài thì mặc kệ rồi.
Sau khi dỡ tất cả hành lý xuống, Đỗ Địch An giao xe ngựa cho cho hai gã Quang Minh kỵ sĩ trông giữ, mang theo bọn người Kacheek xông vào thông đạo.
Đi được nửa đường, Kacheek dừng lại nhìn Đỗ Địch Anđang tiếp tục đi tới, hắn giật mình nói:
- Không cần cầu nguyện sao?