Hắc Ám Vương Giả

Chương 302: Cát Liệt Giả

Chương 302: Cát Liệt Giả
Đỗ Địch An hoàn toàn bối rối.
Hắn ôm Heiba đứng chết trân tại chỗ, thậm chí nhịp tim cũng bất động.
Tư thế vặn vẹo, hình dáng dữ tợn này như sấm sét giữa trời quang giáng xuống trước mặt Đỗ Địch An, tư duy hắn đều rơi vào trong một mớ hỗn độn, dù cho là xuất hiện ma vật đẳng cấp là ba mươi thì ít nhiều hắn còn có thể phản kích một chút, nhưng ma vật trong truyền thuyết này tựa như hắc ám ép tới khiến hắn trong nháy mắt có cảm giác nghẹt thở không thể chống lại.
Cát Liệt Giả như hải tảo liêm đao khủng bố nhìn xuống con kiến nhỏ đứng lặng trước mắt, không dừng lại quá lâu, bỗng nhiên bảy tám đạo tàn ảnh quét ngang về phía Đỗ Địch An.
Phốc! Phốc! Phốc!
Nhanh chóng như một tia điện, Đỗ Địch An chỉ cảm thấy một luồng gió đập vào mặt, thân thể và tư duy hoàn toàn không kịp phản ứng, liền cảm giác cả người nhẹ nhàng bay về phía sau, tiếp theo là cơn đau dữ dội truyền khắp cơ thể.
Đầu óc Đỗ Địch An vang lên ong ong, cảnh sắc trước mắt xoay tròn 720 độ, tiếp theo thân thể của mình bị rơi xuống một nơi tối tăm rất đau nhức, nồng nặc mùi máu tanh xông vào mũi. Sau một khắc, thân thể rơi vào trong xóc nảy kịch liệt, khiến trong cơ thể hắn lăn lộn, axit dạ dày trong dạ dày dường như bị rung động muốn tuôn ra, không cách nào nhịn được ho khan, ho ra mấy ngụm máu tươi.
Thẳng đến lúc này, ý thức của Đỗ Địch An hơi khôi phục một chút, ở bên trong xóc nảy kịch liệt này, tư duy từ từ rõ ràng lên, phản ứng đầu tiên chính là, mình dĩ nhiên không chết?
Hắn quay đầu nhìn về bốn phía, không gian đen kịt cũng không ảnh hưởng đến thị giác, nhất thời nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng giống như Địa ngục, đống xác trong vũng máu xung quanh mình là các xương cốt bị cắt đứt tứ chi, các loại tứ chi quái lạ vặn vẹo rải rác xung quanh thân thể mình, còn có mấy cái đầu dữ tợn bị xiêu vẹo ở trong bóng tối trợn mắt nhìn mình, xóc nảy kịch liệt làm một cái đầu trong đó lăn xuống.
Rắn mối phân bố khá nhiều ở tùng lâm này, cũng là một trong ma vật thường bắt gặp nhất.
Nơi này là chỗ nào?
Đỗ Địch An cảm thụ xóc nảy kịch liệt này, mờ mịt nhìn bốn phía, ngẩng đầu nhìn lên chỗ tia sáng yếu ớt, nhất thời nhìn thấy vị trí giao hợp hình dạng giống răng cưa, trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên cảm giác sởn cả tóc gáy, chẳng lẽ nói, mình đang trong miệng 'Cát Liệt Giả' này?
Ý nghĩ này mới vừa hiện lên, thì có nghi vấn thứ hai xuất hiện, nếu như nơi này là miệng, tại sao nó không có nhai, trái lại ở trong miệng trữ thi thể ma vật khác? Lẽ nào thói quen ăn uống của nó là tích góp đến số lượng nhất định rồi nuốt một lần?
Trong lòng hắn âm thầm choáng váng, mặc kệ nơi này là chỗ nào, đối với mình mà nói đều không phải là một chuyện tốt, hắn bỗng nhiên nghĩ đến Heiba, cúi đầu nhìn qua thì phát hiện trong tay từ lâu đã không còn, tìm kiếm khắp nơi một vòng, rất nhanh đã nhìn thấy bên trong mấy tàn chi của ma vật, thi thể Heiba nằm ở đó nhưng thiếu một cánh tay và bắp đùi, ngực cũng có một vết thương rõ ràng, vết cắt chỉnh tề, hiển nhiên từ tay Cát Liệt Giả mà ra.
Đỗ Địch An bỗng nhiên hồi tưởng lại một màn lúc trước, cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình, đau nhức từ bụng truyền đến, một vết thương ngón tay dài cắt xuyên qua chiến giáp thợ săn, máu tươi từ bên trong chậm rãi thẩm thấu ra, nhưng không có cảm giác đau quá nhiều, nguyên nhân hẳn là lưỡi dao sắc của Cát Liệt Giả có chứa độc tố tê liệt.
Trừ bụng ra, nơi bả vai trái của mình nơi cũng có một vết thương khổng lồ, suýt nữa chặt đứt cả cánh tay.
Nhìn thấy thương thế nghiêm trọng như vậy, Đỗ Địch An vội vàng sờ túi quần sau, nơi này có một túi cấp cứu cầm tay.
Hắn nhanh chóng mở túi cấp cứu ra, rút băng gạc và thuốc khử trùng từ bên trong muốn băng bó vết thương. Bỗng nhiên, xóc nảy lúc trước đột nhiên trở nên kịch liệt khiến hắn suýt chút bò trên đất, gò má và đọạn chi của một con ma vật bên cạnh va chạm với nhau, dính một mặt máu tươi nhơm nhớp, vừa tanh vừa thối.
Trong lòng Đỗ Địch An cả kinh, vội vàng treo túi cấp cứu lên, hai tay nằm nhoài trong đống xác, thân thể giữ vững như ếch, đồng thời sốt sắng nhìn nơi vị trí giống răng cưa phía trên, xóc nảy này làm lăn lộn trái phải, thi thể ma vật khác xung quanh lay động giống như dời sông lấp biển, trong đó một số bộ phận ở ruột rơi ra, ở trên phần gáy của hắn lướt qua vừa lạnh lẽo vừa trơn trượt, tràn ngập mùi thối gay mũi.
Rống!
Cùng lúc đó, bên ngoài dường như nghe được tiếng hô sợ hãi, cùng với tiếng thét thê thảm chói tai.
Điều này làm cho lòng của Đỗ Địch An đang sốt sắng hơi nhẹ mấy phần, lập tức suy đoán ra, con Cát Liệt Giả này cũng không phải là chuẩn bị ăn uống mà là đang săn mồi ma vật khác.
Rất nhanh, bộ phận giống răng cưa phía trên mở ra, vài thân ảnh to lớn giống voi từ trên trời giáng xuống, ném lọt vào.
Đỗ Địch An sợ bắn lên, vội vàng bò qua bên cạnh tránh né, nếu như bị vật này đập vào thân thể mình thì chỉ có chết tươi!
Oành! Oành!
Vài bóng đen to lớn rơi xuống nện ở vị trí trước kia của Đỗ Địch An, đập như điên vào những thi thể ma vật khác bên trong đã chết từ lâu, mà xóc nảy lúc trước lay động đến thi thể Heiba bên cạnh mình, thi thể Heiba cũng bị một bóng đen to lớn trong đó đập trúng, trong nháy mắt máu tươi rải rác bốn phía, thi thể Heiba bị nhấn chìm vào, hơn nửa đã thành thịt nát, hoàn toàn thay đổi.
Điều này khiến cho sắc mặt Đỗ Địch An cực kỳ khó coi, trước một khắc hắn còn kiên quyết mang thi thể Heiba về, vào đúng lúc này vô tình bị nghiền ép, hắn bỗng nhiên có loại nhận thức cực kỳ rõ ràng, không có sức mạnh thì ý chí kiên cường và sự kiên quyết tự tin lúc trước đều chỉ là nói suông, chỉ là chuyện cười.
Lúc này, bộ phận giống răng cưa đóng lại, trạng thái xóc nảy trước kia lại xuất hiện.
Mặc dù không cách nào nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng sau mấy lần xóc nảy Đỗ Địch An có thể suy đoán đại thể ra, Cát Liệt Giả này hẳn là đang chạy trên đường.
Đỗ Địch An lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn về phía vài bóng đen to lớn này, nhất thời phát hiện, chúng nó chính là Độc Ban Khuyển lúc trước chạy trối chết, chỉ là không phải tám con kia đều sa lưới, mà nơi này chỉ có bốn con.
Bốn con Độc Ban Khuyển gian trá giảo hoạt chỉ trong thời gian chưa tới hai hơi thở liền bị Cát Liệt Giả đánh gục.
Vết thương của mỗi con Độc Ban Khuyển đều là vết thương trí mạng, toàn thân có vô số vết thương sắc bén.
Lúc này, xóc nảy bỗng nhiên dừng lại.
Các thi thể ma vật và Đỗ Địch An đột nhiên lăn cùng lúc, Đỗ Địch An đâm đầu vào một ma vật khác, toàn thân thấm đầy máu.
Rất nhanh, bộ phận giống răng cưa phía trên lại mở ra, thả vào một bóng đen to lớn, chính là một con Độc Ban Khuyển.
Hơn nữa lần này, Đỗ Địch An nhìn thấy thân thể nó bị xâu một liêm đao sắc bén, chuẩn xác đâm vào.
Đỗ Địch An âm thầm hoảng sợ, xem ra những con Độc Ban Khuyển này đều khó mà tránh được Cát Liệt Giả bắt giết.
Như hắn suy đoán vậy, sau đó vài con Độc Ban Khuyển lần lượt bị quăng vào, trong đó một con Độc Ban Khuyển còn giữ lại một hơi không bị thương tổn chỗ trí mạng, nhưng trên người có mấy vết thương to lớn chỗ bụng, khiến cho nó trong hoàn cảnh phong kín ở đây khó có thể hành động.
Đỗ Địch An nhìn chằm chằm nó, nó cũng chú ý tới vật còn sống Đỗ Địch An này.
Một người một khuyển đối diện lẫn nhau, ai cũng không dám lên tiếng.
Xóc nảy đang tiếp tục, từ bên ngoài bộ phận giống răng cưa tiếp tục quăng vào một số ma vật khác, trong đó không thiếu một số ma vật cỡ lớn đẳng cấp săn bắt cực cao. Những ma vật cỡ lớn này toàn thân chịu nhiều chỗ vết thương trí mệnh, sau khi bị ném vào đã là thoi thóp, có một số mất mạng từ lâu. Trừ những con này ra còn có Hành Thi Liêm Đao bị đâm xuyên, những hành thi liêm đao này sau khi hạ xuống, lập tức ôm thịt máu trên đất gặm ăn.
Chỉ là không gặm ăn chưa được lâu, liền bị thi thể ma vật khác thả vào đập lên thân, không một tiếng động.
Càng ngày càng nhiều thi thể ma vật bị thả vào, trong không gian phong kín đen tối này càng ngày càng chen chúc, mùi máu tanh càng thêm dày đặc, trong lòng Đỗ Địch An càng ngày càng sốt sắng, không ngừng điều chỉnh vị trí của chính mình, để tránh khỏi bị ma vật đập vào, đồng thời cũng cẩn thận đề phòng, hắn cảm giác sau khi thi thể ma vật tích đầy ở đây, mình vẫn phải đối mặt với thời khắc chết chóc!
Tới một tia hi vọng thoát thân cuối cùng hắn cũng không có.
Con Độc Ban Khuyển còn lại một hơi đối diện với kia hắn đã sớm bị ma vật vào sau đập chết.
Nhìn thấy ma vật giả dối này chết đi, trong lòng Đỗ Địch An không có cảm giác sảng khoái, trái lại có chút đau thương mèo khóc chuột, nó là chúa tể ở vùng tùng lâm này, tất cả sinh vật đều là đồ ăn.
Rất nhanh, thi thể ma vật dần dần trữ đầy.
Đỗ Địch An điều chỉnh tư thế, trốn ở rìa nơi giao hợp răng cưa, lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Như hắn dự liệu, sau khi nơi này được chứa đầy, xóc nảy cũng được cố định, không có lại xuất hiện gợn sóng kịch liệt, trong một quãng thời gian rất dài cũng không còn xuất hiện những thi thể ma vật khác bị ném mạnh vào, hiển nhiên con Cát Liệt Giả này biết mình đã 'Thu hoạch lớn', chắc chắn đang trên đường trở về trong sào huyệt của nó.
Trong lòng của Đỗ Địch An vừa căng thẳng vừa có một tia sợ hãi, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, bây giờ đang bước vào mùa hắc tuyết quý, ở thời đại trước đã bắt đầu mùa đông, lũ dã thú đều có thói quen thu thập con mồi trước, tích trữ trong huyệt động, như một số động vật máu lạnh, trực tiếp ăn no nê trước sau đó tiến hành ngủ đông. Hành vi của con Cát Liệt Giả này chính là như vậy, một lần đi săn nhiều ma vật như thế, nhưng không ăn tại chỗ, trái lại tích trữ, hiển nhiên là vì chuẩn bị cho mình vượt qua mùa hắc tuyết quý.
Ở nơi đen tối tanh hôi này, Đỗ Địch An nằm ở trên thi thể một con ma vật giáp vảy, trong đầu chuyển động vô số ý nghĩ, nghĩ càng nhiều tuyệt vọng trong lòng trái lại càng lớn.
...
...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất