Hắc Ám Vương Giả

Chương 303: Địa Ngục Giãy Dụa

Chương 303: Địa Ngục Giãy Dụa
Ở trong bóng tối yên tĩnh này, Đỗ Địch yên âm thầm ẩn núp, mỗi phút mỗi giây đều giống như thế kỷ dài dằng dặc, hắn hận xóc nảy không thể tiếp tục kéo dài vĩnh viễn.
Nhưng hắn biết, cuối cùng cũng phải đối mặt với một khắc đó, hắn không tiếp tục run rẩy ngồi chờ chết nữa, bỗng nhiên nghĩ đến nếu như đến sào huyệt của nó, tất cả đồ ăn này đều phải đổ ra, giờ khắc mình ở bên ngoài, lúc đổ ra sẽ bị ép xuống dưới, trọng lượng của những ma vật này phỏng chừng có thể chôn sống mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn hơi động, lấy dao găm từ một bên xà cạp ra, ở giữa những hài cốt ma vật này tìm kiếm, rất nhanh hắn đã tìm được một thi thể con Ma Trảo Ngạc, trên người con Ma Trảo Ngạc này còn dính bùn, cũng không phải là trong ba con bị hắn giết chết, hẳn là con Ma Trảo Ngạc trong thung lũng đầm lầy.
Dù cho trốn ở trong lãnh địa đầm lầy vẫn khó thoát khỏi sự săn giết của Cát Liệt giả.
Đỗ Địch An lấy dao găm vạch một một nứt lớn trên bụng, lấy các bộ phận nội tạng bên trong ra, sau đó xoay người lấy sống lưng, nhét thân thể của mình vào, hai tay nắm chặt da thịt rìa vết thương, căng thẳng bất an chờ đợi.
Sau mười mấy phút, xóc nảy dần dần chậm lại rồi ngừng.
Thân thể Đỗ Địch An căng thẳng, vô cùng sốt sắng, thời khắc sinh tử đã đến.
Khi xóc nảy hoàn toàn dừng lại, không đợi bao lâu, bộ phận giống răng cưa phía trên bỗng nhiên buông ra, Đỗ Địch An vốn tưởng rằng Cát Liệt Giả này sẽ xoay chuyển đảo ngược thân thể, chợt cảm giác một luồng sức mạnh khổng lồ từ dưới lên, đẩy toàn bộ hài thi thể cốt ma vật phía dưới ra.
Oành!
Thi thể con Ma Trảo Ngạc bao bọc Đỗ Địch An này cũng rơi xuống, đập xuống đất một cách nặng nề làm Đỗ Địch An cảm giác xương cốt thân thể từng trận đau nhức, tiếp theo là càng nhiều thi thể ma vật rơi xuống, oành oành, âm thanh liên miên không ngừng, các bộ phận nội tạng, ruột, máu tươi rơi ra, đập vào trên thi thể con Ma Trảo Ngạc này, lúc thi thể một con Độc Ban Khuyển nện xuống khiến Đỗ Địch An cảm giác như bị đá tảng đụng trúng, suýt nữa nghẹt thở, may là chất sừng trên lưng của con Ma Trảo Ngạc đã tiến hóa thành tinh, trải rộng các nơi, có sức phòng ngự và hiệu quả giảm xóc rất mạnh, lúc này mới bảo vệ Đỗ Địch An không bị đè chết tại chỗ.
Rất nhanh, thi thể ma vật lất pha lất phất bị rơi ra sạch sẽ, chồng chất thành một ngon núi thây toả ra mùi tanh hôi nồng nặc.
Máu tươi từ trên tầng tầng thi thể thẩm thấu xuống mặt đất.
Thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Đỗ Địch An chỉ cảm thấy toàn thân cực kỳ nặng nề, ép tới sắp thở không nổi, may là khoảng cách mỏng manh giữa những thi thể có không khí, nếu như không có đã nghẹt thở mà chết, mặc dù như thế, liên tục thở dốc mấy cái, dưỡng khí đã bị lá phổi hấp thu hơn nửa, tốc độ dưỡng khí bên ngoài chảy vào còn không bằng thân thể hắn tiêu hao.
Đỗ Địch An không dám phát ra âm thanh, toàn thân căng thẳng, chỉ lo Cát Liệt Giả này nuốt hết đồ ăn một lần, tuy rằng lúc trước có suy đoán như thế nhưng tỷ lệ rất thấp, trên đời này vốn sẽ không có chuyện chắc chắn trăm phần trăm, khi dính đến an toàn sinh mạng bản thân, dù cho chỉ là sơ xuất mười phần trăm cũng sẽ khiến người khác vô cùng sốt sắng.
Đỗ Địch An cố gắng nghiêng đầu đi, dán lỗ tai vào bụng của Ma Trảo Ngạc, huyết nhục sền sệt dính vào lỗ tai của hắn, lắng nghe động tĩnh bên ngoài núi thây.
Mấy phút sau, hắn nghe được âm thanh mặt đất rung động nhẹ, tần suất cực cao, lại nhanh chóng yếu ớt xuống, nhất thời nghĩ đến một khả năng, con Cát Liệt Giả kia rời khỏi nơi này đi ra ngoài săn mồi rồi!
Nghĩ đến đây, trong lòng Đỗ Địch An đang sốt sắng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, không dám tiếp tục chờ đợi mà nắm lấy cơ hội hiếm có này ra sức giẫy giụa, hai tay đẩy thi thể Ma Trảo Ngạc ra, muốn bò ra ngoài.
Nhưng mà, mới vừa thúc đẩy mấy lần, trong lòng Đỗ Địch An dần lạnh xuống, trọng lượng của thi thể Ma Trảo Ngạc nặng hơn so với tưởng tượng của hắn, giống như cả một ngọn núi đè lên.
"Đáng chết!" Ở nơi phong kín tối đen này, tâm tình của Đỗ Địch An hơi nôn nóng, chờ lúc các con Cát Liệt Giả này tích trữ đủ đồ ăn qua mùa đông sẽ không sẽ rời đi nữa, một khi bị nó chú ý tới con vật còn sống như mình, tất nhiên khó thoát khỏi cái chết, cơ hội duy nhất này đã đặt ở trước mặt mình, lẽ nào phải bị chôn vùi như thế?
Hắn cắn răng lấy hết sức lực đẩy lên, vẫn khó có thể thúc đẩy nửa phần, trong lòng nóng nảy và tức giận, sinh ra một chút sợ hãi, hắn không hề từ bỏ, thúc đẩy chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến một phương pháp khác, lập tức cắn răng nằm rạp trong cơ thể Ma Trảo Ngạc, bò về phía trước, từ miệng của nó chui qua.
Đang lúc cơ thể đầy máu trơn trượt cùng với sức mạnh của Đỗ Địch An, hắn rất nhanh đã chuyển động thân thể của mình, điều này làm cho đáy lòng hắn có một tia vui mừng, càng ngày càng có động lực, rất nhanh đã bò đến phần cổ của Ma Trảo Ngạc, nơi này có một vết thương sắc bén to lớn do Cát Liệt Giả tạo thành, cũng là vết thương trí mạng giết chết con Ma Trảo Ngạc này.
Đỗ Địch An từ miệng vết thương đẩy thân thể ra khỏi thân của nó, ra sức thúc đẩy cằm của nó, nhưng không có hiệu quả gì, trong lòng mới vừa dấy lên hi vọng lại một lần bị đánh vào đáy vực.
Hắn thở dốc kịch liệt, toàn thân mồ hôi nóng tràn trề, nơi phong kín không khí mỏng manh khiến thể lực của hắn càng ngày càng yếu.
Hắn cảm giác mình mệt đến bở hơi tai, hận không thể nằm ở chỗ này ngủ, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng kiên trì, sau nhiều lần thúc đẩy cằm không kết quả, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp, lúc này hai tay dán vào hai bên thân thể Ma Trảo Ngạc, lấy sức toàn thân ra lay động!
Khi thân thể của hắn đong đưa rất nhanh xung quanh cũng lay động, kéo theo thi thể ma trảo ngạc cũng nhẹ nhàng lay động. Đang lúc lay động, Đỗ Địch An bỗng nhiên cảm giác áp lực trên người giảm không ít, trong lòng không khỏi vui vẻ, biết ý nghĩ của mình thành công, máu trải rộng núi thây này, chồng chất với nhau cũng không vững chắc, lay động sẽ làm cho thi thể phía trên rớt xuống.
Áp lực phía trên càng ngày càng nhẹ, phạm vi lay động của Đỗ Địch An càng ngày càng nhiều, 7,8 phút sau, hắn thử nghiệm lần hai lấy hết toàn lực từ phía dưới đẩy cằm của Ma Trảo Ngạc lên, nhất thời đẩy ra được.
Đỗ Địch An vui mừng khôn xiết, lập tức từ bên trong chui ra.
Chỉ thấy bên ngoài thi thể Ma Trảo Ngạc chồng chất các loại hài cốt ma vật, huyết tương chảy xuôi theo hài cốt, giống bữa tiệc mỹ thực tinh xảo lớn của con người trên bàn ăn thêm sốt cà chua.
Đỗ Địch An đẩy các khối thi thể ma vật khác ra, rất nhanh đã bò ra khỏi đống xác này, lúc bò cũng không quên túi cấp cứu buộc ở phía sau quần của mình, được hắn chăm chú kéo vào trong ngực.
Nằm rạp ở bên đống xác, Đỗ Địch An lặng lẽ quét mắt xung quanh, nhất thời nhìn thấy trong hang động đen kịt này không khí tràn ngập mùi tanh hôi quái dị, vách tường của hang động cực kỳ rộng rãi, ước chừng cao khoảng mười mấy mét, Cát Liệt Giả có thể nằm rạp chui vào.
Trên vách tường có thể dễ dàng thấy được vết tích chặt chém thô ráp, vết tích rất lớn, mặc dù là vết chém của con người tạo ra cũng đều không ra như vậy.
Đỗ Địch An giơ tay lau máu dính trên mặt của mình, khứu động mũi, trong thời gian ngắn ngũi đã bắt được mùi trong không khí, rất nhanh liền phát hiện ra toàn bộ hang động đều là mùi của Cát Liệt Giả, bản thân mình căn bản là không có cách dựa vào mùi phán đoán ra vị trí đi săn của Cát Liệt Giả giờ khắc này.
Hắn ý thức được sự thiếu hụt của khứu giác, lúc này nằm sấp trên mặt đất lắng nghe, cũng không nghe thấy chấn động, trong lòng mừng rỡ, lập tức hướng về phía bên ngoài hang động chạy đi.
Chạy ra bảy, tám bước, bỗng nhiên nghĩ đến Heiba, Đỗ Địch An không khỏi quay đầu lại nhìn núi thây phía sau, các loại hài cốt ma vật chồng chất trên núi thây, tất cả đều là hài cốt ma vật, không nhìn thấy một chút bóng dáng của Heiba, trong lòng hắn âm thầm cắn răng, vừa muốn quay đầu rời đi, bỗng nhiên quét thấy phía sau núi thây có một vật, nhất thời con ngươi hơi co rụt lại.
Đây là một tảng đá to hình bầu dục màu trắng!
Nói là tảng đá, chẳng bằng nói là... Một quả trứng to lớn!
Trứng của Cát Liệt Giả?
Đỗ Địch An ngơ ngác tại chỗ, nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, mặc kệ nó là trứng hay gì, xoay người liền chạy.
Từ hang động uốn lượn chạy ra hơn hai mươi mét, đi ngang qua một chỗ ngoặt, Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhất thời toàn thân cứng đờ.
...
...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất