Hắc Ám Vương Giả

Chương 305: Phá Xác

Chương 305: Phá Xác
Rất nhanh, Cát Liệt Giả đã đẩy tảng dá chồng ở lối vào hang động ra mà chui vào.
Đỗ Địch An cũng lao thẳng vào bên trong đống xác, trốn ở dưới thi thể một vài con ma vật và nín thở.
Chỉ nghe được tiếng lưỡi dao sắc bén vạch trên vách đá tạo ra âm thanh sàn sạt thô ráp, đi tới trước đống xác rồi dừng lại, rất nhanh đã có âm thanh ào ào ào vang lên, lại ném ra lượng lớn thi thể ma vật.
Đỗ Địch An cảm giác được trước mặt có thi thể ma vật không ngừng lăn xuống đè ép lên khối thi thể ma vật trên người mình, trong lòng hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thi thể bị đè ép càng nhiều thì cảm giác an toàn trái lại càng cao.
Cát Liệt Giả cũng không có di động lần nữa, trong huyệt động yên tĩnh không hề có một tiếng động, điều này càng làm cho tinh thần của Đỗ Địch An càng dần dần trở nên căng thẳng lên, dường như có một đôi mắt khủng bố mà hung lệ, đang chằm chằm nhìn vào chỗ mà chính mình đang ẩn thân.
Trái tim hắn thịch thịch nhảy lên, liền nín thở.
Thời gian vẫn cứ âm thầm chảy qua, trôi qua chừng 2,3 phút.
Đỗ địch an cảm giác bản thân sắp thở không nổi, hắn không dám tiếp tục chịu đựng để tránh khỏi việc bản khó có thể chịu đựng được mà kịch liệt thở dốc thì sẽ gây nên động tĩnh, hắn cẩn thận từng li từng tí một mà hút không khí vào trong miệng, thay đi khí các-bon-đi ô-xít bên trong lá phổi.
Trong suốt quá trình hắn cực kỳ cẩn thận, toàn thân căng thẳng, không dám ra phát ra một chút âm thanh.
Trong hang động yên tĩnh giống như chết.
Đỗ địch An cảm giác dường như chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch hai bên tai, cảm giác như chính mình đanh tạo nên động tĩnh rất lớn khiến hắn càng trở nên căng thẳng hơn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đỗ Địch An căng thẳng, những bắp thịt đang siết chặt của hắn dần dần chậm rãi lỏng ra nhưng cẩn thận từng li từng tí một không để phát ra tiếng động, ở trong không gian yên tĩnh không một tiếng động này, hắn thậm chí còn hoài nghi Cát Liệt Giả rời khỏi hang động.
Một hồi sau, Đỗ Địch An nghe được một tiếng tiếng ma sát nhè nhẹ, như là lưỡi dao sắc chém trên cát đá thô ráp chói tai, đáy lòng hắn trở nên căng thẳng, chờ trong giây lát thấy cũng không có động tĩnh gì kế tiếp mới lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ngầm cười khổ, có vẻ như con Cát Liệt Giả này đã săn bắn mệt mỏi rồi, vì lẽ đó mà nó nằm ngủ bên đống xác ma vật, cũng không biết chu kỳ nghỉ ngơi của chủng ma vật này là bao lâu, nếu như một khi ngủ liền ngủ mấy ngày thì bản thân hắn xui xẻo rồi.
Ở trong không gian yên tĩnh kéo dài dằng dặc này, thân thể căng thẳng của Đỗ Địch An cũng không còn cách nào kiên trì được nữa, hắn mềm nhũn ra dưới thi thể con ma vật, cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo tới, hắn miễn cưỡng lấy lại thần không dám ngủ, mặc dù hắn biết chính mình sẽ không ngáy khò khè trong lúc ngủ, nhưng trong hoàn cảnh nguy hiểm này muốn yên tâm thì tốt hơn vẫn là không nên ngủ.
Nhưng nổi sợ hãi chung quy không đánh thắng nổi sự buồn ngủ.
Trước lúc gặp phải Cát Liệt Giả thì Đỗ Địch An cũng đã chiến đấu một ngày, đầu tiên là dụ dỗ Ma Trảo Ngạc, sau đó là giết Song Đầu Xà Tích, rồi lại dụ dỗ những ma vật khác nữa cực kỳ tiêu hao thể chất cùng năng lượng, bây giờ thân thể lại bị thương, lượng máu tươi mất đi cũng không phải là ít, hắn hầu như cạn kiệt về thể chất lẫn tinh thần, sau hơn một giờ nỗ lực kiên trì, rốt cục cũng bị cơn buồn ngủ bao phủ mà mơ màng ngủ.
Trong bóng tối có vô số khuôn mặt mục nát rít gào duỗi ngón tay trắng xám ra mà chộp tới.
Bổng hắn bừng tỉnh giấc.
Đỗ địch an chớp mắt dữ dội, thân thể trong mộng mị đang cực lực tránh né cự trảo mà những con ác quỷ xả xuống, hắn mở mắt thức tỉnh, thân thể theo bản năng mà khẽ run lên, mới vừa run lên một cái liền tỉnh táo đến kinh ngạc lại lần nữa khiến lỗ chân lông toàn thân co rút lại, hầu như nghẹt thở, sau khi thời gian dường như bất động dừng lại hai, ba giây, hắn cảm giác được bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, lỗ chân lông đang co rút kia mới chậm rãi buông ra mà thở phào nhẹ nhõm, xem ra Cát Liệt Giả này ngủ cũng rất say nên không bị kinh động.
Trong lòng hắn âm thầm vui mừng, Đỗ Địch An điều hoà lại hô hấp lẳng lặng nằm bên trong đống xác, dùng thân thể cảm thụ thi thể đã trở nên lạnh lẽo cứng ngắc của những con ma vật khác, hắn chưa từng nghĩ tới việc chính mình sẽ lại ở một nơi như địa ngục mà nghỉ ngơi lâu như vậy, hơn nữa bên cạnh có một ma vật con khủng bố hung ác nằm kế bên.
- Chẳng trách các Thú Liệp giả một khi kiếm được tiền đều muốn về hưu sống yên ổn bên trong vách tường, không muốn bước ra ngoài ngoài vách tường dù chỉ nửa bước, dù cho là một khu vực đã được quét sạch thì cũng chưa chắc là an toàn mà chỉ là tương đối an toàn, dù cho hệ số nguy hiểm hạ thấp mười phần trăm, ra ngoài mười lần mà chỉ cần gặp nguy hiểm một lần thì cũng đã mất mạng...
Đỗ Địch An âm thầm thở dài trong lòng, đột nhiên hắn cảm giác thấy, bản thân thật sự nên tiếp tục ở trong nguyên tố thần điện làm công việc chế tác thần thuật của mình, số tiền kiếm được còn đầy đủ dư giả hơn cả Thú Liệp giả, lần này săn giết được con mồi đẳng cấp cao như vậy, vật lấy được từ trên người nó nhiều nhất cũng chỉ trị giá mấy ngàn kim tệ.
Trừ phi là săn giết được một số ma vật giá cao mới kiếm được nhiều tiền, đương nhiên lợi nhuận cao nhất vẫn là săn giết ma vật ban tên. Nhưng điều này hoàn toàn là vấn đề vận may, chỉ có một số ít kẻ có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, quanh năm tự mình tìm tòi ra những phương pháp lần theo dấu vết một số ma vật ban tên thì mới có thể tăng cao tỉ lệ săn giết ma vật ban tên, nhưng trong quá trình truy tung, thường thường cần phải vượt qua một vài khu vực nguy hiểm, hoặc là lãnh địa của ma vật khác.
Săn bắn ở bên ngoài vách tường, nguy hiểm nhất cũng không phải là tranh đấu với ma vật mà là đi khắp nơi chung quanh!
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Đỗ Địch An có một chút hối hận cùng tiếc nuối, nhưng hắn biết rõ trời cao sẽ không cho chính mình cơ hội lựa chọn lần thứ hai, hơn nữa cho dù có cơ hội lựa chọn để chọn lựa lại lần nữa, hắn vẫn sẽ chọn con đường tự mình đi ra bên ngoài vách tường, chỉ là hắn sẽ cẩn thận hơn một chút, cân nhắc chặt chẽ hơn một chút, dùng nhiều tâm tư cùng phương pháp hơn để tránh khỏi việc gặp phải loại ma vật săn mồi du đãng này lượn lờ chung quanh.
- Khu vực mà mọi người phân chia chỉ là khu vực trong mắt nhân loại, nhưng ở trong mắt ma vật thì toàn bộ khu vực bên ngoài vách tường đều là khu săn a...
Đỗ Địch An ầm thầm cảm thấy cay đắng, đồng thời thở dài trong lòng.
Chờ đợi trong yên tĩnh cứng ngắc dài dằng dặc mà khô khan này, bên cạnh lại có một sự tồn tại khủng bố đáng sợ mà có thể cướp đi tính mạng của mình bất cứ lúc nào, sẽ khiến người ta quên đi loại cảm giác chờ đợi khô khan, cũng không biết đã qua đi bao lâu, Đỗ Địch An cảm giác bụng mình hơi đói, đồng thời miệng vết thương lại truyền đến từng cơn đau dữ dội, độc tố tê liệt trên lưỡi dao của Cát Liệt Giả sớm đã mất đi hiệu lực, hắn hơi cắn răng chịu đựng, tay ôm lấy vết thương.
Hơn mười giờ sau, đỗ địch an cảm giác bụng đói đến cồn cào, cũng may hắn có thể nhẫn nại, hắn biết rõ cứ tiếp tục như vậy thì cái bụng sẽ mất đi cảm giác, rất nhanh sẽ không còn cảm giác khó chịu nữa.
Sự thực đúng như những gì hắn suy nghĩ, cảm giác đói cồn cào trong bụng rất nhanh đã biến mất, nhưng tình cờ lại thỉnh thoảng xuất hiện.
Đỗ địch an biết Cát Liệt Giả vẫn còn ở trong huyệt động, nếu như trong lúc hắn ngủ thì nó ra ngoài săn bắn, vậy thì mình đã tỉnh lại lâu như vậy thì nó cũng sớm đã trở về rồi, bởi vậy hắn không dám gây ra tiếng động.
Hắn nhẫn nại bên trong, thời gian cứ chầm chậm trôi qua.
Hai ngày sau.
Đỗ địch an cảm giác Cát Liệt Giả vẫn còn ngủ say trong huyệt động vẫn chưa thức tỉnh, điều này làm cho hắn có phần hơi hoảng hốt, chẳng lẽ nói nó đã săn mồi xong rồi sao, bắt đầu từ bây giờ đã bước vào trạng thái ngủ đông?
Nhẫn nại thêm hai ngày nữa, hắn cảm giác mình đã đói bụng không chịu được, cái miệng vết thương nơi bụng, dường như cũng có một chút cảm giác kỳ quái, cụ thể kỳ quái thế nào thì hắn cũng không nói ra được.
Nghe chung quanh đã tản ra mùi thối của thi thể, đỗ địch an đói bụng đến mức đầu óc choáng váng, hắn miễn cưỡng vặn vẹo đầu, dán săt mặt vào thân thể con ma vật bò sát không biết tên này, dùng hàm răng của mình nhẹ nhàng cắn xé ra một miếng thịt nhỏ cùng một chút huyết nhục, chầm chậm nhai nát, tận lực không cho phát ra tiếng động sau đó nuốt vào, đầu lưỡi từ lâu đã không cảm giác được bất kỳ mùi vị nào, bây giờ chỉ cảm thấy đúng là một mỹ vị, cực kì ngon, bao gồm cái mùi tanh của huyết nhục kia, cũng có thể gây cho hắn cảm giác thèm ăn.
Hắn dường như đã thoái hóa thành dã nhân nguyên thủy man rợ, cô mao uống máu.
Kèn kẹt!
Ngày thứ năm, trong hang động yên tĩnh đột ngột vang lên một trận âm thanh lanh lảnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất