Hắc Ám Vương Giả

Chương 304: Trữ Lương

Chương 304: Trữ Lương
Chỗ ngoặc vừa vặn ra ngoài hang động, nhưng ở lối ra chồng chất lượng lớn tảng đá chặn hang động lại, chỉ có ánh sáng lấp ló từ những lỗ thủng soi sáng vào.
Hắn ngơ ngác chốc lát rồi nhanh chóng chạy tới, dọc theo chỗ ánh sáng tương đối nhiều nhìn lại, nhưng không tìm được khe hở nào có thể chen thân thể ra ngoài, Cát Liệt Giả này chặn hang động cực kỳ kín, hẳn là lo lắng những ma vật khác thừa dịp nó ra ngoài đi săn, thâm nhập vào ăn trứng của nó.
- Đáng chết!
Đỗ Địch An tìm được một khe hở lớn, toàn lực thúc đẩy tảng đá ra, tiếng kèn kẹt nhẹ nhàng vang lên, từ chỗ tảng đã lăn xuống dưới một chút đá vụn, nhưng tảng đá vẫn không nhúc nhích.
Sắc mặt của Đỗ Địch An khó coi, bỗng nhiên, âm thanh trung động nhẹ nhàng truyền đến.
Trong lòng Đỗ Địch An cả kinh, vội vàng nhảy từ trên tảng đá lớn xuống, nằm rạp trên đất lắng nghe, chỉ nghe được âm thanh chấn động tần suất cực cao nhanh chóng truyền đến, giống như tần suất chấn động lúc Cát Liệt Giả rời đi.
Nó trở về rồi!
Con ngươi của Đỗ Địch An thu nhỏ lại, vội vàng xoay người chạy trở lại trong hang động.
Vừa chạy đến trước đống xác ma vật, liền nghe thấy lối vào phía sau có âm thanh tảng đá lăn xuống, phảng phất như phá núi mở đường, hắn vội vàng gia tốc vọt tới trước đống xác ma vật ôm lấy mấy khối tứ chi ma vật rải rác che lên trên người mình, nằm một bên đống xác giả chết, từ trong bộ lông một đoạn chi dính máu có lưu một tia khe hở, có thể híp mắt coi động tĩnh bên ngoài.
Lúc này âm thanh đá lăn đã dừng, mặt đất khẽ run, rất nhanh Đỗ Địch An đã nhìn thấy một thân ảnh khủng bố cực kỳ dữ tợn, toàn thân trải rộng liêm đao sắc bén như một máy cắt kim loại siêu cấp khủng bố, toàn thân dường như cũng toàn là binh khí sắc bén, quả thực chính là một cỗ máy chiến tranh siêu cấp được chế tạo tỉ mỉ!
Giờ khắc này, con vật này bò đến đống xác ma vật thì dừng lại, không nhìn thấy ở đâu là đầu, cũng không nhìn thấy con mắt, chỉ thấy một vị trí ở giữa người nó bỗng xoay tròn nứt ra, từ bên trong đổ ra lượng lớn thi thể ma vật và máu tươi, rơi xuống trước đống xác ma vật mà Đỗ Địch An dựa vào, lại chồng lên đống xác cao hơn một chút, trong đó không ít thi thể ma vật rải rác lăn tới chỗ Đỗ Địch An, một khe hở coi động tĩnh mà hắn giữ lại cũng bị che đậy, lại bị chôn vùi trong đống thi thể.
Một lát sau, Đỗ Địch An cảm giác Cát Liệt Giả lại rời đi lần nữa, lần này thi thể che lấp trên người tương đối ít, lỗ tai có thể nghe rõ động tĩnh bên ngoài, lập tức nghe được âm thanh những tảng đá vang lên.
Trong lòng Đỗ Địch An cảm thấy nặng nề, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng với Cát Liệt Giả khủng bố này ở chung một hang thực sự sởn cả tóc gáy.
Hắn giãy giụa từ trong đống xác nhảy ra, lặng lẽ tìm lối ra hang động, lại nhìn thấy lít nha lít nhít tảng đá xây thành vách tường, trong lòng cay đắng nhưng vẫn ôm một chút hy vọng tìm kiếm lỗ hổng to có thể chen ra ngoài, nhưng kỹ thuật xây tường của Cát Liệt Giả này khá cao, cũng không có để lại cho hắn lỗ hỗng may mắn nào.
Trong lòng Đỗ Địch An rất thất vọng, thậm chí có chút tuyệt vọng, chỉ có thể lựa chọn thúc đẩy từng khối đá, xem tảng đá lớn nào buông lỏng có thể đẩy ra.
"Nếu như ta có Ma Ngân Hắc Chức Giả, liền có thể khoan thành động rời đi..." Trong lòng Đỗ Đich An bỗng nhiên nhớ tới các năng lực Ma Ngân khác, nhưng đáng tiếc mỗi người chỉ có thể có một loại Ma Ngân.
Hắn thử xô đẩy khắp nơi bên trong, nửa giờ trôi qua, âm thanh chấn động một lần nữa vang lên, Cát Liệt Giả lại trở về.
Đỗ Địch An âm thầm hoảng sợ, tốc độ săn mồi của Cát Liệt giả này không khỏi quá nhanh đi, mỗi lần đều có thể thắng lợi trở về, quả thực là cổ máy thu hoạch ma vật! Bất quá, ở vùng đất này, gọi nó là bá chủ hoàn toàn xứng đáng, không có bất kỳ ma vật nào có thể chống đỡ được nó, tất cả đều là điểm tâm mà bất cứ lúc nào nó cũng có thể lấy được.
Đỗ Địch An lập tức quay lại đống xác ma vật, chui vào chỗ lúc trước bò ra, cố hết sức không tạo ra thay đổi quá lớn để tránh khỏi gây nên sự chú ý của Cát Liệt Giả này, dù sao trên ghi chép về ma vật Đồ Sách truyền kỳ này đã ít lại càng ít, chỉ có vài tờ và bức ảnh phác họa bóng lưng, cùng với tin tức và đẳng cấp săn bắt rất đơn giản, sở thích, chỉ số thông minh, tập tính sinh hoạt hoàn toàn không biết.
Nếu là ma vật chỉ số thông minh cao, Đỗ Địch An cảm thấy bản thân mình thảm rồi.
Hơn nữa từ biểu hiện trước mắt mà nói, Cát Liệt Giả này cho dù là ma vật chỉ số thông minh không cao, thì cũng tuyệt đối cũng không phải loại thể chất cường hãn, đầu óc cực đần độn.
Ầm ầm ầm ~~!
Lúc hắn nằm trong đống xác ma vật, những tảng đá bên ngoài lại một lần nữa bị đẩy ra, thân ảnh giống như hải tảo vặn vẹo, toàn thân đầy liêm đao khủng bố tràn vào trong hang động, y theo phương pháp lúc trước, từ vị trí giữa người miễn cưỡng xem như là 'Phần lưng', đổ các thi thể ma vật bắt được ở bên trong ra, những thi thể này lăn xuống núi thây, trong đó có một con hình người to lớn rớt xuống, ước chừng cao ba mét, là Hành Thi Liêm Đao cỡ lớn bị biến dị.
Trước ngực Hành Thi Liêm Đao này có một vết thương khổng lồ, cũng không phải miệng vết thương trí mệnh, sau khi rơi ra ngoài, lập tức gặm cắn đống xác.
Phốc một tiếng, nó chưa gặm cắn được mấy cái, một hàn quang xẹt qua, hầu như không nhìn thấy bất kỳ cái bóng nào, liền thấy đầu con Hành Thi Liêm Đao cứng đờ sau đó chậm rãi từ cổ lướt xuống, huyết dịch ở miệng vết thương sền sệt như tơ, sau khi đầu lướt xuống sau, dòng máu màu đen như ôn tuyền từ từ trào ra, tắm toàn thân, đầu lăn lộn từ trên núi thây rơi xuống, vừa vặn rơi đến bên cạnh Đỗ Địch An, nghiêng đầu, trong miệng vẫn còn ngậm một khối huyết nhục tước nát, con ngươi màu xanh lục trợn trừng Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhìn vết thương phần gáy của nó, con ngươi hơi co rụt lại, nhất thời chắc chắc sự thông minh của con Cát Liệt Giả này tuyệt đối không tầm thường, lại biết vị trí chí mạng của Hành Thi Liêm Đao chính là phần gáy, hơn nữa chuẩn xác đánh gục mà không phải xé nát thân thể.
Chờ sau khi đổ tất cả thi thể ma vật trên người ra, Cát Liệt Giả lại một lần nữa rời đi, hiển nhiên những thi thể ma vật này cũng không đủ cho nó vượt qua hắc tuyết quý.
Chờ sau khi nó rời đi, Đỗ Địch An trốn chỗ hòn đá thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như tránh được một kiếp nạn, lập tức bò ra ngoài, nhìn thấy lối vào quả nhiên lại bị những tảng đá lít nha lít nhít ngăn chặn, nhưng đáy lòng vẫn ôm mấy phần hi vọng tiến lên quan sát khắp nơi, hy vọng có thể tìm được lỗ hổng để sót, dù sao đối phương là ma vật, khó tránh khỏi sẽ có sai lầm, làm sao có thể làm nhiều lần đều hoàn hảo như thế?
Nhưng mà sau khi nhìn quét một vòng, ý nghĩ này của Đỗ Địch An nhất thời vô tình bị xé nát, khe hở của các tảng đá nhiều nhất chỉ to bằng cánh tay, không có bất kỳ một lỗ hổng nào hắn có thể chui ra.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, những tảng đá này đối với hắn mà nói lớn vô cùng, nhưng đối với Cát Liệt Giả mà nói chính là những hòn đá nhỏ, bởi vậy đối phương có thể dễ dàng lấy những hòn đá nhỏ này một mạch niêm phong lối vào hang động của mình lại.
Trong lòng Đỗ Địch An cụt hứng, muốn thúc đẩy thử từng khối, bỗng nhiên cảm giác bụng đau nhức, cúi đầu nhìn qua là miệng vết thương lúc trước bị đâm truyền đến, trong lòng hắn bỗng nhiên có một tia phức tạp, nếu lúc trước hắn không ôm Heiba thì thân thể của mình cũng bị đâm xuyên hai, ba nơi rồi, với độ rộng liêm đao của Cát Liệt Giả chỉ cần đâm trúng ba vị trí cũng hoàn toàn có thể đâm thủng trái tim ở ngực!
Nhờ vào Cát Liệt Giả biết đây là con mồi nhỏ, sức lực quá vô dụng, chỉ dùng mũi nhọn bốc lên, dẫn đến đâm vào trong lồng ngực của Heiba sâu hơn, tới hắn cũng chỉ còn một mũi nhọn nhỏ bé, đâm vào cũng không lớn mới có thể giữ lại cái mạng nhỏ của mình.
Nhưng mà Heiba cứu mình nhưng tới thi thể của hắn cũng không gánh nổi.
Lặng lẽ chốc lát, Đỗ Địch An lấy túi cấp cứu ra, trở lại trước đống xác ma vật, cởi áo giáp trên người, chỉ thấy vết thương đều là máu tươi, trong đó có mùi máu tươi của ma vật toả ra, quá nửa là do lúc trước ngã vào trong đống xác ma vật, bị huyết dịch ma vật thẩm thấu vào vết thương.
Sắc mặt hắn hơi đổi một chút, cắn răng bôi thuốc khử trùng vết thương, tẩy máu tươi, lấy một đoạn băng gạc lau sạch vết thương, sau đó dùng băng gạc băng bó lên.
Ngoại trừ vết thương lớn ở vùng bụng ra, vết thương nơi bả vai và trên đùi, Đỗ Địch An cũng lần lượt xử lý.
Hắn mới vừa xử lý đơn giản xong vết thương liền nghe thấy âm thanh Cát Liệt Giả trở về, mặt hơi biến sắc, cấp tốc mặc chiến giáp vào, quấn chặt thân thể, dùng dao găm cắt một ít da lông ma vật không dính máu tươi che lên chiến giáp để tránh khỏi bị máu tươi thẩm thấu vào băng gạc, lần nữa nhiễm vào vết thương.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất