Hắc Ám Vương Giả

Chương 311: Đến Đầm Lầy

Chương 311: Đến Đầm Lầy
Vèo!
Trong bụi cỏ, đang hăng hái chạy về phía trước bỗng Đỗ Địch An đụng phải một vật thể cứng rắn, thân thể lảo đảo một cái, suýt nữa thì té ngã. Hai tay hắn chống đỡ về phía trước bò tới, đồng thời nghe được một tiếng gầm nhẹ vang lên sau lưng, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy bụi cỏ bị đẩy ra, một con vật hình dáng tương tự con rùa đen, đuôi cực kì dài đứng lên. Toàn thân ma vật này được phủ kín vảy đen thô ráp như nham thạch. Lúc trước tựa hồ nó đang ngủ say trong bụi cỏ, giờ khắc này bị đánh thức, lung lay thân thể, nghiêng đầu nhìn qua đỗ địch an một chút, lại nhanh chóng quay đầu nhìn Cát Liệt Giả đang đuổi theo đằng sau
Tân sinh Cát Liệt Giả chú ý tới nó, trong con ngươi màu ngọc bích nhất thời tuôn ra sát ý khát máu, con ngươi hung tàn căng cứng lại. Đứng đối mặt với con ma vật hình dáng rùa đen này.
Đỗ Địch An thấy vậy trong lòng vui vẻ, lập tức xoay người chạy, cũng không quay đầu lại nhìn.
Hắn nhận con ma vật này, nó có tên thạch quy thú. Thạch Quy Thú trưởng thành có thể đạt tới đẳng cấp 20, sức phòng ngự cường đại. Coi như là mũi tên của cao cấp thú liệp giả cũng khó có thể lưu lại vết thương trên cơ thể nó. Nếu như muốn giết chết thì chỉ có thể lợi dụng những phương pháp săn bắn khác như hỏa thiêu, gây tê vân vân.
Sau khi chạy được mấy trăm met, Đỗ Địch An mơ hồ nghe được từ phía sau truyền đến tiếng kinh hô. Biết hai con ma vật kia đang đánh nhau, bất quá với sức mạnh của thạch quy thú thì gần như không hề có hi vọng chiến thắng, nhưng dựa vào phòng ngự cứng rắn lại có thể kéo dài không ít thời gian cho hắn.
-Tên tiểu tử này bám theo ta chính là dựa vào mùi. Nếu như dùng máu của những ma vật khác, hoặc là bùn nhão bôi lên người để tiêu trừ, cố gắng sẽ có thể chạy thoát...
Con ngươi Đỗ Địch An lấp lóe, Thạch Quy Thú xuất hiện khiến tư duy của hắn linh động lên, lập tức nghĩ đến một ít phương pháp thoát thân. Rất nhanh hắn đã nhìn thấy một mảnh đất trũng nước đọng, lúc này cẩn thận kiểm tra một phen, sau khi xác nhận không có ma vật ẩn núp lập tức đào bùn nhão bên dưới, bôi lên trên người mình.
Mới vừa bôi được một nửa thì Đỗ Địch An chợt nghe bụi cỏ đằng sau vang lên tiếng sàn sạt, quay đầu nhìn lại. Nhất thời nhìn thấy một điểm đen hăng hái chạy tới, chính là con tân sinh cắt liệt giả kia.
- Nhanh như vậy? !
Con ngươi Đỗ Địch An co rụt lại, có chút kinh ngạc. Trước sau không tới một phút đồng hồ đã kết thúc chiến đấu?
Nhìn thấy liêm đao của tân sinh Cát Liệt giả nhiễm máu tươi, sắc mặt Đỗ Địch An hơi đổi một chút, không tiếp tục bôi bùn nhão lên người nữa. Nếu như che kín mùi trên thân thể, hơn phân nửa chính mình cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị nó săn giết. Lúc này hắn bò lên chạy, vừa chạy vừa nhớ lại địa đồ trong đầu.
Cũng không lâu lắm, Đỗ Địch An dọc chạy dọc theo một tuyến đường trên địa đồ về phía khu vực thứ hai, trong lòng hắn yên lặng tính toán thời gian. Lúc này đã được khoảng ba mươi phút, con đại Cát Liệt Gia kia rất có thể đang trên đường đuổi giết mình. Lấy tốc độ khủng bố của đối phương, một chút khoảng cách ấy nó cũng chỉ cần năm phút đồng hồ là có thể đuổi tới nơi. Nói cách khác là hắn còn năm phút thời gian.
- Thời gian quá ngắn, chạy đến lối vào cự bích, ít nhất cũng cần 15 phút.
Sắc mặt Đỗ Địch An khó coi, đột nhiên hắn nghĩ tới lúc trước Ma Trảo Ngạc ẩn núp trong vũng bùn. Trong lòng khẽ động, lập tức chạy về phía đầm lầy Ma Trảo Ngạc.
Hai phút sau Đỗ Địch An đã đến khu đầm lầy.
Khi nhìn thấy một màn bên trong đầm lầy, Đỗ Địch An chấn động. Chỉ thấy lúc trước đầm lầy một màu xanh sẫm trải rộng khắp nhưng giờ khắc này khắp nơi bừa bộn, có bảy, tám cái hoa ngân to lớn chém trong đầm lầy. Bên trong bùn máu tươi rải rác, thậm chí còn có nửa con ma trảo ngạc nổi bồng bềnh, mặt cắt cực kỳ chỉnh tề.
Đỗ Địch An không khỏi nghĩ đến lúc trước con đại Cát Liệt Giả kia bắt được Ma Trảo Ngạc, hiển nhiên đều từ nơi này. Lúc trước chính mình dùng ngọn lửa hừng hực bức hơn mười đầu ma trảo ngạc ra ngoài, cuối cùng cũng chỉ có ba con đuổi theo, số còn lại sợ hãi Song Đầu Xà Tích đang núp trên bờ. Không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị Cát Liệt Giả tìm được, một lưới bắt hết.
Đỗ Địch An rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, ánh mắt quét qua chung quanh. Tìm một ít dây leo từ trong cỏ dại, chạy đến chỗ một tảng đá, quấn một đầu dây leo lên, nắm thật chặt, cầm chặt một đầu dây leo kia chạy vòng quanh đầm lầy tới tận chỗ tảng đá đối lập.
Lúc này tân sinh Cắt Liệt Giả cũng đuổi tới nơi, nhìn thấy Đỗ Địch An, nhất thời hí lên vọt.
Đỗ Địch An thấy vậy, chờ nó đuổi tới khoảng năm mét, nhanh chóng cầm dây leo chạy vào trong bồn địa.
Chạy được bảy, tám bước, lòng bàn chân Đỗ Địch An đã dính đầy bùn, tốc độ giảm mạnh, mỗi một bước hạ xuốngđều hãm sâu vào trong bùn mấy tấc. Trong lúc nhấc chân lên thì chân còn lại cũng lõm vào càng sâu. Cứ như vậy qua lại, đến mười sáu mười bảy bước đã không còn cách nào chạy được nữa, bùn đã ngập đến đầu gối. Hắn vội vã căng dây leo, một tay xòe ra tạo thành hình chưởng, bò bên trong vũng bùn, gian nan tiến lên.
Tê Hí!
Một tiếng kêu trầm thấp từ đằng sau truyền đến mang theo một tia kinh hoảng.
Đỗ Địch An quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đầu tân sinh Cắt Liệt Giả này quả nhiên theo tới, thân thể đồng dạng cũng bị lún vào trong đầm lầy, hơn nữa thể hình khổng lồ cùng cánh tay liêm đao sắc bén khiến tốc độ lõm vào của nó còn nhanh hơn mình
Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng bò lên phía trước, dựa vào lực đạo của dây leo rất nhanh đã bò ra khỏi bồn địa, đi tới bờ bên kia. Hắn vươn mình bò ra khỏi đầm lầy, phủi bùn trên người, lúc này chợt nghe tiếng kêu "Ô" từ đằng sau truyền đến, thanh âm tràn ngập kinh hoảng, hắn không khỏi quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy con tân sinh Cát Liệt Giả này đã chạy sau vào mười năm, mười sau bước, thân thể đã bị nhấn chìm hơn nửa, liêm đao toàn thân vùng vẫy nhưng chỉ khiến thâm thể nó chìm nhanh hơn. Giờ khắc này nó phát ra thanh âm ô ô, tràn ngập sợ hãi, giống như đang hướng mình cầu cứu.
Sắc mặt Đỗ Địch An hơi thay đổi, nhanh chóng thu hồi ánh mắt dốc hết sức chạy đi.
Hắn vội vàng chạy theo một đường thẳng tắp, trong lòng tràn ngập cảm giác cấp bách.
Hai phút sau Đỗ Địch An đã tiếp cận rìa ngoài khu vực thứ nhất, dọc theo con đường này cũng không gặp phải ma vật.Tất cả ma vật còn sót lại đều đã bị con đại Cát Liệt giả kia dọa chạy, hoặc là bị mình hỏa thiêu bụi cỏ dọa chạy.
Đột nhiên
Một trận âm thanh ông ông từ phía sau truyền đến.
Đỗ Địch An giật mình, không khỏi quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy nhất thời kinh ngạc.
Chỉ thấy có một con ma vật đuổi theo đằng sau mình, chính là con tân sinh Cát Liệt Giả kia!
Vậy mà nó có thể bò ra ngoài?
Làm sao có khả năng! !
Đỗ Địch An khiếp sợ, rất nhanh hắn đã chú ý tới đằng sau liêm đao của nó hình như có đôi cánh trong suốt chấn động,sinh ra tiếng ông ông. Tuy thân thể của nó đang chạy nhưng tốc độ còn nhanh hơn so với lúc trước, hơn nữa trên người giống như có một vật gì đó nhấc lên, tùy thời có thể bay.
Nó vậy mà có cánh? !
Phi hành ma vật? ! !
Đỗ Địch An phát mộng, sợ đến mức vội vàng dốc hết sức chạy về phía trước.
Tân sinh Cát Liệt giả rất nhanh đã chạy tới, sóng vai cùng Đỗ Địch An, miệng phát ra âm thanh tê hí giống như đang chào hỏi hắn.
Đỗ Địch An thấy nó không có ý đồ công kích, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa dốc sức chạy, đồng thời cũng cảnh giác nó, phòng ngừa đột nhiên lao tới công kích mình. Dù sao cũng không có cách nào dự đoán được hành vi của ma vật.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất