Hắc Ám Vương Giả

Chương 344: Quà Tặng

Chương 344: Quà Tặng
- Đây là lễ vật cho các ngươi, sau này phải dựa vào chính các ngươi tranh thủ rồi.
Đỗ Địch An khoát khoát tay, Nicotine bên cạnh hiểu ý, đã sớm chuẩn bị ba bình sứ nhỏ đưa cho hắn, hắn đẩy ba bình sứ trên bàn đến trước mặt ba người Barry chậm rãi nói:
- Đây là cơ hội cho các ngươi.
Ba người Barry hai mặt nhìn nhau, mặc dù không rõ trong bình là cái gì nhưng vẫn đứng lên chân thành nói cảm ơn.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, được Forint dạy bảo khiến ba người bọn hắn đã thành thục rất nhiều, nói:
- Các ngươi đi trước chuẩn bị một chút đi, nhân tiện dùng cái này cải thiện thân thể, Quản gia, dẫn bọn hắn xuống nghỉ ngơi.
- Vâng.
Nicotine đồng ý.
Ba người Borhton nhận được bình sứ nhỏ của mình, đi theo đằng sau Nicotine rời khỏi.
Đến phòng khách lầu hai, khép cửa phòng lại, ba người không khỏi nhìn bình sứ nhỏ trong tay, Barry vặn nắp bình, nghiêng mắt nhìn, nhìn thấy một chất lỏng màu xanh nhạt, hắn giật mình biến sắc thốt lên:
- Đây là "Nước suối Quang Minh" ?
Jose khẽ giật mình, nhớ lại câu nói lúc trước của Đỗ Địch An, không khỏi trong lòng nóng lên, hốc mắt ẩm ướt, nắm chặc bình sứ nhỏ.
Kuren vặn nắp bình hít sâu một hơi, không khỏi mở mắt, vui mừng nói:
- Chắc là vậy, ta trước kia từng nghe ngóng qua "Nước suối Quang Minh", nghe đồn đây là Thánh Thủy trong Quang Minh Thánh tuyền để Quang Minh thần tắm rửa, có thể rửa tất cả dơ bẩn thế gian, kể cả bệnh tật, ôn dịch đều có thể trị hết, còn có thể tinh lọc phóng xạ trong thân thể, lúc trước thiếu gia nói chúng ta cải thiện thân thể, thứ này nhất định là "Nước suối Quang Minh", hơn nữa, hắn muốn hai người các ngươi gia nhập vào Quang Minh giáo đình và quân bộ, nếu như dùng thân thể hiện tại gia nhập, về phần kiểm tra sức khoẻ sẽ không vượt qua, cho nên nhất định sẽ cho chúng ta nước suối Quang Minh cải thiện thể chất.
Borhton liền giật mình nắm chặc bình sứ nhỏ trong tay.
Trên mặt Jose có chút sợ hãi lẫn vui mừng từng bước chuyển thành im lặng, chậm rãi nói:
- Bất kể sau này Đỗ Địch An có chuyện gì, ta đều toàn lực tương trợ!
Kuren cười cười nói:
- Đây còn phải nói sao, trước tiên thử cái này xem rồi nói sau, nghe nói mỗi ngày dùng một lần, mỗi lần một giọt, liên tục chừng một tháng là có thể loại bỏ phóng xạ cực lớn, nếu như mỗi lần hai giọt thì hiệu quả rõ ràng hơn, nhưng thứ này tuyệt không thể ham hố, nếu như mỗi lần một ngụm nhỏ bảy tám giọt, chẳng những hiệu quả sẽ không tăng lên, ngược lại sẽ tạo thành tổn thương cho thân thể, thậm chí dẫn đến chết.
Jose quơ quơ bình nhỏ trong tay, nói:
- Trong này chắc chắn có mấy trăm giọt, đủ cho chúng ta cải thiện thể chất rồi.
Borhton chậm rãi gật đầu, hít một hơi thật sâu, nói:
- Từ nay về sau, ba chúng ta phải đường ai nấy đi rồi, nhưng bất kể ở đâu hi vọng lòng của chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ!
- Ừ!
Jose gật đầu nặng nề.
- Đúng vậy!
Kuren hào khí mà nói.
...
...
Ngày kế tiếp.
Đỗ Địch An gọi Borhton, kêu hắn lên xe đi cùng mình.
- Hôm nay dẫn ngươi đi một chỗ.
Trong xe, Đỗ Địch An vững vàng ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu nhìn Borhton nói.
Barry hôm qua đã sử dụng "Nước suối Quang Minh", cảm thấy màu da trước ngực mình nổi lên lốm đốm màu nâu sậm do một chút phóng xạ tích lũy tạo thành hình như ít đi vài phần, hôm nay hắn chính thức thay đổi trang phục chải vuốt chỉnh tề, đôi mắt đen bóng linh động, mặc dù bộ dáng cũng không xem là anh tuấn nhưng lại có nét riêng biệt khiến cho người khác khó có thể quên.
- Đến chỗ nào?
Borhton hiếu kỳ hỏi.
Đỗ Địch An mỉm cười, nói:
- Lúc trước ta đưa các ngươi ra, nhưng những gì ta có thể cho các ngươi chỉ là tình bạn, hôm nay, ta hi vọng ngươi có thể có được gia đình của riêng ngươi!
Borhton khẽ giật mình, hắn sớm đã không phải là Kẻ ngây ngốc như lúc trước rồi, lập tức kịp phản ứng, nói:
- Ngươi muốn đưa ta đến nhà của người khác?
- Đúng vậy.
Đỗ Địch An gật đầu.
Bohrton khẽ cười khổ,
- Ta đã sớm ý thức mình không còn người thân, cha mẹ thân sinh chỉ có duy nhất một người, nhưng ta chưa bao giờ cảm nhận được tình thân của cha mẹ, chỉ có oán hận!
Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của hắn nói khẽ:
- Trên đời này không có gì là nhất định thuộc về ngươi, nhưng đồ vật ngươi giành được chính là của ngươi, kể cả tình thân.
Borhton liền giật mình, nhất thời trầm mặc.
Một lát sau, xe ngựa chạy đến ngoại thành, đi vào trong một trấn nhỏ rồi dừng lại.
- Lão gia, đã đến.
Phu xe ở bên ngoài kêu lên.
Đỗ Địch An xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn lên, đây là một trang viên nhỏ, tương đối lụi bại, với kiến trúc này trong trấn nhỏ mà nói thì được xem như là gia đình giàu có, mặt cỏ trong trang viên sớm đã nát bét, lộ ra đất cát hoặc là khô héo chết già, có vẻ như không có người làm vườn chăm sóc.
Đỗ Địch An đi đến trước trang viên, phẩy tay chỉ phu xe.
Phu xe hiểu ý, tiến lên kêu:
- Xin hỏi có ai không?
Gọi liền hai tiếng, cửa trang viên mở ra, có một lão phu nhân đầu hoa râm, đeo kính chống gậy đi ra, nhìn Đỗ Địch An bọn họ ở cửa ra vào, lúc nhìn thấy Kim văn phác họa trên xe ngựa chuyên dụng của quý tộc đằng sau Đỗ Địch An, đôi mắt mờ lập tức sáng lên, tiến lên nhiệt tình mà nói:
- Chào các vị, chào các vị.
Đỗ Địch An đẩy vòng bảo hộ của trang viên ra, nghênh tiếp lão phu nhân nói:
- Lão thái thái, con trai của ngươi đâu?
Lão phu nhân liền nói:
- Vào trong nhà đi, bên ngoài lạnh nên bọn hắn đều ở bên trong nhóm lửa.
- Ta tới là muốn thăm hỏi bọn hắn.
Đỗ Địch An nói.
- Nào, mời vào mời vào.
Lão phu nhân liền nói.
Đỗ Địch An đi cùng bà ấy vào nhà, phu xe đứng ngoài trang viên, Borhton tự giác mà đi theo sau lưng Đỗ Địch An, ngẩng đầu đánh giá xung quanh, ý thức được nơi này sẽ là nhà mới sau này của mình.
Nhà này rộng rãi, mặc dù niên đại tương đối cũ rồi, nhưng diện tích khá lớn, trên vách lò trong đại sảnh có treo một bức họa rất lớn, là một thanh niên hất áo giáp kỵ sĩ lên, khí chất anh dũng.
- Đây là ông nội của ta.
Lão phu nhân quay đầu lại giới thiệu với Đỗ Địch An, mặt mũi đầy tự hào.
Đỗ Địch An mỉm cười, vào bên trong nói:
- Ralph, còn không ra tiếp khách?
Thanh âm của hắn bình thản nhưng lực xuyên thấu lại rất mạnh, một lát sau, đằng sau vách lò có một người trung niên ục ịch chạy ra, miệng đầy râu mép ăn mặc nhếch nhác, hất áo lông đầy tro bụi lên, cạnh góc còn có dấu vết may vá, hắn nhìn thấy Đỗ Địch An, đôi mắt lập tức sáng ngời, liền cung kính nói:
- Đỗ đại nhân, ngài làm sao tới rồi, xin lỗi vì không có tiếp đón từ xa, mời ngồi mời ngồi.
Sắc mặt Đỗ Địch An không tốt lắm đối với hắn, âm thanh lạnh lùng nói:
- Nay trời rất lạnh sao, còn cần gọi mẹ của ngươi đi ra mở cửa tiếp khách?
Người trung niên ục ịch vội vàng quay đầu, xô đẩy lão phu nhân bên cạnh nói:
- Mẹ, ngươi mau quay trở lại phòng đi, ở đây không có chuyện của ngươi, nhanh đi, nhanh đi!
Lão phu nhân liền nói:
- Được được được, các ngươi nói chuyện, con trai, nói chuyện phải lễ phép một chút.
Nói xong, bị đẩy ra khỏi đại sảnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất