Hắc Ám Vương Giả

Chương 345: An Bài

Chương 345: An Bài
Đỗ Địch An nhìn xung quanh, thật có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường, lớp tro trên tường tróc ra rơi xuống, đồng hồ treo trên đó sớm đã lắc lư, lại không sửa chữa, tích đầy tro bụi.
Người trung niên ục ịch thấy Đỗ Địch An đánh giá xung quanh, đẩy một cái ghế qua dùng tay áo lau sạch sẽ, nhiệt tình mà nói:
- Đỗ đại nhân, mời ngài ngồi.
Đỗ Địch An không khách khí với hắn, kéo ghế qua ngồi xuống, nói:
- Uổng cho tằng tổ phụ của ngươi đã từng là một vị kỵ sĩ sa trường, lưu lại chừng đó cơ nghiệp rơi vào tay ngươi đã gặm chỉ còn gạch, tinh thần kỵ sĩ cũng nhiễm bụi bậm, thật khó coi!
Sắc mặt người trung niên ục ịch xấu hổ, ngượng ngập không dám đáp lời.
Đỗ Địch An thấy bộ dáng này của hắn, biết rõ sự tự tôn sớm đã hèn mọn rồi, cũng đã mất đi hào hứng, chỉ chỉ Bohrton đằng sau, nói:
- Đây chính là người ta nói, từ hôm nay trở đi, sang tên danh nghĩa của ngươi, là con của ngươi, kế thừa dòng họ của ngươi.
Người trung niên ục ịch nhìn nhìn Borhton, lập tức nhìn thấy một chút không đúng, khó xử mà nói:
- Đỗ đại nhân, ngươi xem, mặc dù ta có thể nhận người khác làm con của ta nhưng dù sao cũng phải đối phó pháp luật, hơn nữa đây là một tiểu tử khu dân nghèo, chuyện này, chuyện này...
Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn, từ trong túi tiền lấy ra một tờ kim phiếu, từ đó rút ra mười tờ, mỗi tờ đều mệnh giá 100, mười tờ là một ngàn kim tệ, nói:
- Đây là tiền nuôi dưỡng cho ngươi, không phải duy nhất một lần, chỉ là một năm, đã hiểu chưa?
Người trung niên ục ịch nhìn thấy kim phiếu thì hai mắt sớm đã tỏa sáng, nghe Đỗ Địch An nói số tiền này chỉ là một năm, lập tức mở to hai mắt nhìn, liên tục không ngừng mà nói:
- Đã hiểu đã hiểu đã hiểu, ngài nói cái gì ta đều hiểu, đừng nói sang tên cho hắn một lần, cho dù 100 lần ta đều sẵn sàng, ha ha, Đỗ đại nhân thật sự phóng khoáng...
Đỗ Địch An đưa tay ngăn hắn lại mà nói:
- Nhưng phải nhớ kỹ cho ta, nếu như ngươi tiết lộ bóng gió, chỗ này của ta không có quả ngon để ăn.
Người trung niên ục ịch liền nói:
- Chuyện này ta tuyệt đối có thể bảo đảm, ta từ trước đến nay thủ khẩu như bình, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa câu!
Đỗ Địch An hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn, quay người nói với Borhton:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy theo họ của hắn, Geel · Borhton, một tháng sau ta sẽ trở lại thăm ngươi, hi vọng đến lúc đó ngươi đã hòa nhập nơi này rồi, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi tham gia khảo hạch kỵ sĩ.
Borhton nhìn qua người trung niên ục ịch xấu xí trước mặt này, không nghĩ tới người này sẽ là cha trên danh nghĩa của mình, trong lòng của hắn có vài phần cảm xúc, nói với Đỗ Địch An:
- Ta sẽ làm.
Đỗ Địch An gật gật đầu, đứng dậy nắm thật chặt áo lông rời khỏi đại sảnh.
- Đỗ đại nhân, ngài ngồi một lát nữa rồi đi...
Người trung ục ịch từ phía sau đuổi theo ra vài bước kêu lên.
Đỗ Địch An cũng không quay đầu lại, khoát tay áo ra trang viên, lên xe ngựa lập tức rời khỏi.
Sau khi trở lại lâu đài cổ, Đỗ Địch An lại gọi Jose lên xe ngựa mang hắn đến một gia đình khác, đây cũng là một gia đình suy tàn, tổ tiên từng là anh hùng trong chiến tranh, mặc dù không phải anh hùng đặc biệt nổi danh nhưng cũng từng là anh hùng đạt được Cẩm Kỳ "Anh dũng giết địch", trên chiến trường bỏ mình, là quân nhân ưu tú, từng là quân hàm trung úy, nội tình không dày, có lẽ là quan hệ nhân mạch xử lý tương đối kém, sau khi chết thì gia tộc cũng suy yếu theo, bây giờ chỉ còn lại một bất động sản tổ truyền, cùng với lá cờ treo trong đại sảnh kia, mỗi ngày đều có người hầu đến lau bụi, mặc dù đã phai màu, có chút hư hỏng nhưng nhìn vẫn sạch sẽ.
Giống với gia tộc Geel trước kia, gia đình này tài phú xuống dốc nhưng vẫn còn có khí khái.
Đỗ Địch An tự mình chọn gia đình, đương nhiên sớm có chuẩn bị tâm lý, đây chính là một trong những nguyên nhân hắn chọn, sau khi bố trí Jose đến gia đình này hắn liền quay người rời khỏi nơi này, chuyện còn lại tất cả đều dựa vào bọn họ.
Trở lại trong lâu đài cổ, Đỗ Địch An gọi Kuren tới, sở dĩ giữ lại Kuren bên cạnh mình, một trong số nguyên nhân đó là vì cánh tay của hắn bị dị dạng, cụt một tay ở bên ngoài khó có thể làm việc, bên cạnh mình vừa lúc thiếu người, vì vậy để hắn lại.
- Cái này cho ngươi.
Đỗ Địch An móc ra một tờ kim phiếu cho Kuren, tổng giá trị hơn vạn Kim tệ nói:
- Đi lựa một số người ưu tú tài giỏi, thành lập mạng lưới tình báo cho chúng ta, có cái gì không hiểu cũng có thể đến hỏi ta.
Kuren nhìn thấy những kim phiếu này, đôi mắt tỏa sáng, nuốt lại nước miếng nói:
- Thiếu gia, không cần nhiều như vậy.
- Mục đích của tiền nhiều là hi vọng mua được người tài ba.
Đỗ Địch An nói.
Kuren hiểu được, lúc này nhận lấy kim phiếu nói:
- Ta sẽ nghiêm túc chọn lựa.
Đỗ Địch An phất tay nói hắn lui ra.
...
...
Hai ngày sau.
Trong Nguyên tố thần điện, Đỗ Địch An theo thường lệ mỗi ngày đến Thần Bảo Thần Thuật một chuyến, lúc chuẩn bị trở về lâu đài cổ, chợt nhớ tới nhận lời mời lúc trước, lúc này liền ngồi xe trở về Thần Bảo.
Xuống xe ngựa, Đỗ Địch An tìm được chủ Thần Bảo trước lầu, hỏi:
- Những người khác đã đến rồi sao?
Viên chức Thần Điện trước lầu nhận ra Đỗ Địch An, liền cung kính nói:
- Các vị thần sứ sớm đã tới rồi, Đỗ thần sứ mời.
Đỗ Địch An gật đầu, cùng hắn đi vào.
Hai người đi thẳng vào trong, Đỗ Địch An đã nghe thấy tiếng cười to trong phòng họp truyền đến, đi tới, gõ gõ cửa.
Cửa mở, là một người trung niên gương mặt lạ lẫm, người sau nghi hoặc nhìn thoáng qua Đỗ Địch An, chỉ nghĩ đến cái gì liền trừng mắt nói:
- Là Đỗ thần sứ đạt được huy chương 'Thời đại'?
Đỗ Địch An mỉm cười gật đầu.
- Mời vào mời vào.
Người trung niên thấy hắn thừa nhận, liền nhiệt tình nói.
Trong phòng họp mọi người nghe được lời nói của hắn, lập tức tiếng nghị luận lập tức dừng lại.
Đợi Đỗ Địch An vào phòng họp, lập tức nhìn thấy bên trong đã có bảy tám người ngồi đó, trong đó có Tiffany ngồi ở hàng ghế đầu nghiêng đầu nhìn Đỗ Địch An, trên mặt cười mỉm.
Đỗ Địch An nhìn lướt qua mọi người, gật đầu nói:
- Đỗ Địch An hân hạnh gặp các vị tiền bối.
- Ngài khách khí rồi, cái gì mà tiền bối hay hậu bối, chỉ nên hoa luận anh hùng, ai dùng tuổi bình luận trước sau?
Một người tóc đen cười nói.
Đỗ Địch An nghe được sau hai câu nói của hắn rất có cảm giác Hoa Hạ, hai mắt nhìn hắn, khuôn mặt của hắn giống bộ dáng người Châu Á, trong lòng cảm thấy có cảm giác thân thiết, ở trong Cự Bích Syvial, người có gương mặt Châu Á cực nhỏ, đại đa số đều là gương mặt Tây u.
- Ha ha, lão Lâm nói đúng.
Một người trung niên lông mày rậm cười to nói.
Tiffany ngoắc Đỗ Địch An nói:
- Nào, ngươi ngồi kế bên ta này.
- Nào nào, ngồi với ta.
- Đừng, bên ta còn chỗ trống.
Những người khác lập tức nhiệt tình nói.
Đỗ Địch An cười xin miễn, ngồi xuống bên cạnh Tiffany, nói:
- Nghe bảo hôm nay có cuộc họp nghiên cứu và thảo luận Thần Thuật, đây là lần đầu ta tham gia, có quy củ gì không hiểu, hi vọng các vị thông cảm.
- Chuyện này là chuyện nhỏ, ai cũng có lần thứ nhất mà.
Người trung niên ngồi bên tay trái Đỗ Địch An cười nói.
- Hừ!
Người trung niên ngồi đối diện bàn dài hừ lạnh một tiếng, nói:
- Các vị còn biết hôm nay là cuộc họp nghiên cứu và thảo luận Thần Thuật a, ta còn tưởng rằng hôm nay là đại hội vuốt mông ngựa, nếu không nói chuyện Thần Thuật thì ta trở về!
...
...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất