Hắc Ám Vương Giả

Chương 354: Săn Bắt Cát Liệt Giả

Chương 354: Săn Bắt Cát Liệt Giả
Bóng đen này đúng là Cát Liệt Giả!
Đỗ Địch An từ trên cao cúi nhìn, đây là lần đầu tiên hắn thấy rõ diện mạo con Cát Liệt Giả khổng lồ này, giống như là một đoàn hải tảo đang chuyển động, toàn thân dựng thẳng lên những mũi liêm đao như là những lưỡi đao kiếm sắc bén ngưng tụ lại một chỗ, hình thể có chỗ khác biệt so với con Cát Liệt Giả nhỏ, bên trong giáp xác cất giấu nhiều đoạn lưỡi dao sắc bén vô cùng, giống như là một cái máy móc chuyên dụng sinh ra để chiến đấu.
Đỗ Địch An bất chấp nhìn một hồi lâu rồi vội vàng quát Nicotine đang ngồi dưới vách đá:
- Mau lên đây, nó đã tới rồi!
Bởi vì lo lắng Quang Minh kỵ sĩ giữ chức trông coi bên trong vách tường sẽ nghe được tiếng kêu của hắn nên lúc gầm rú đã hạ thấp âm lượng xuống vài phần.
Nicotine mặc dù đã già nua nhưng thể chất dù sao cũng là Trung cấp Thú Liệp giả, thính giác nhạy hơn so với Quang Minh kỵ sĩ bình thường nhiều lần, trước khi Đỗ Địch An gầm rú, nhìn thấy sắc mặt biến hóa khó coi của Đỗ Địch An hắn đã phần nào phát giác được tùnh hình, đến lúc nghe thấy tiếng kêu của Đỗ Địch An, hắn lập tức như là một phản xạ có điều kiện mà nhanh chóng bắt lấy dây thừng quấn quanh trên lưng mình, trái tim phanh phanh đập mạnh, quay đầu lại nhìn thấy trên đất còn lại một cái bao phục cuối cùng, hắn cắn răng chạy tới, nhanh chóng cầm lên.
Ngay lúc hắn cầm lên kia, thân thể cũng mạnh mẽ bay lên, còn Đỗ Địch An ở bên trên đang ra sức lôi kéo dây thừng.
Hai tay Đỗ Địch An mãnh lực lôi kéo, thân thể Nicotine được kéo bổng lên, tốc độ còn nhanh hơn cả thang máy, trong lúc lôi kéo hắn liên tù ngẩng đầu nhìn lại, lập tức phát hiện ra con Cát Liệt Giả kia chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở vị trí ngoài mười dặm, đoạn đường mười dặm ngắn ngủn này đối với người bình thường mà nói là một đoạn có thể nói là tương đối xa nhưng với ma vật vốn có tốc độ khủng bố như nó chỉ cần mấy hơi thở ngắn ngủn có thể chạy tới.
Hắn bất chấp cánh tay phải đang mỏi, mà cắn răng toàn lực lôi kéo. Rất nhanh Nicotine được kéo đã đến vị trí cao hơn trăm mét, đấu với một loại ma vật lục địa mà nói, khoảng cách cao như vậy là "Tuyệt đối an toàn", nhưng đối với con Cát Liệt Giả thể tích bản thân đạt tới độ cao hơn 30m mà nói, chỉ cần khẽ thả lỏng người một chút thì đã có thể chạm được.
Rầm rầm rầm!
Sức chạy của con Cát Liệt Giả khiến mặt đất kịch liệt chấn động, khẽ chớp mắt nó đã đi tới bức tường khổng lồ trước mặt mà tốc độ của nó cũng nhanh chóng hạ thấp xuống, rõ ràng nó ý thức được nếu như bản thân đụng vào bức tường khổng lồ đang chắn ở nơi này thì sẽ gây ra thương tổn không nhỏ.
Đỗ Địch An từ trên cao cúi nhìn xuống, có thể tinh tường nhìn thấy rõ vị trí hạch tâm ngay sau lưng nó có mấy khối áo giáp màu đen hình tam giác đang khép lại, khảm sâu bên trong là một con mắt rất lớn, ánh mắt hung hăng dữ tợn được ẩn giấu bảo vệ bên trong khối tam giác rậm rạp chằn chịt đen sì.
Rõ ràng đây chính là một trong những nhược điểm lớn nhất của nó.
Chỉ là nhìn mấy khối giáp hình tam giác màu đen sì xung quanh con mắt ấy hẳn là có tác dụng giống như mí mắt, có thể dùng để bảo vệ mắt, nói cách khác, mặc dù từ trên cao xạ kích nhãn cầu của nó, mũi tên cũng chưa chắc có thể xỏ xuyên qua vài múi áo giáp tam giác màu đen kia của nó.
Nicotine nghe âm thanh mặt đất nơi này rung rung, chỉ cảm thấy trái tim như là không ngừng nhảy lên, cảm giác sợ hãi mà hít thở không thông, hắn chăm chú mà cầm lấy dây thừng, trong lúc nhìn thấy con quái vật khổng lồ kia đang xông lại, trong đầu hắn từng có vô số lần tưởng tượng ra sự hung ác tàn bạo của nó, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến vẫn bị bộ dáng khủng bố dáng này của bó làm cho kinh động, cái này là ma vật sao?
Cái này là ma vật đã chiến đấu cùng Thú Liệp giả sao?
Thời khắc thân thể Cát Liệt Giả sắp đụng vào bức tường khổng lồ, nó liền nhanh chóng phanh lại, nhãn cầu sau lưng nó rất nhanh liền chú ý đến thân hình Nicotine đang lơ lửng giữa không trung, nó rống lên một tiếng, mạnh mẽ bật lên!
Nicotine nhìn thấy con mắt trên thân thể nó mở rộng, hắn sợ tới mức hồn tiêu phách tán, hoảng hốt mà mở to hai mắt nhìn.
Vèo!
Một cách tay liêm đao rất lớn phi chém tới như một cái lưỡi Kiếm khổng lồ.
- Không!!!
Nicotine nhìn con Cát Liệt Giả bậc nhảy lên cao, độ cao giữa hai người họ dường như là song song, hắn cũng lập tức thấy rõ tư thái toàn thân khủng bố của đối phương, trước nay hắn chưa từng sợ hãi đến mức như vậy, trái tim phăng phăng đập nhanh nghẹn ngào kêu lên sợ hãi, bản năng muốn buông dây thừng ra để thân thể của mình rơi xuống phía dưới, thậm chí bất lực không còn cân nhắc khi rơi xuống phía dưới có thể cứ như vậy mà ngã chết hay không, chỉ hy vọng có thể tránh thoát được sự công kích trước mắt.
Nhưng mà lúc trước hắn đã quấn dây thừng thật chặt quanh lưng, nhất thời lại không thể cởi bỏ.
Hô!
Đúng lúc này, dây thừng lại hất lên.
Bành!
Cánh tay liêm đao vung qua trước mắt Nicotine, lập tức một tiếng vang thật lớn từ phía sau vách tường khổng lồ vọng lại, lưỡi đao sắc nhọn trên tay nó đã ghim chặt trên vách đá.
Nicotine chỉ cảm thấy thân thể hắn như phiêu lên, lại phải mạo hiểm vạn phần mà tránh thoát một kích này.
Oanh!
Sau một khắc, một tiếng vang rất lớn từ phía dưới truyền đến, lần này là mặt đất nơi con Cát Liệt Giả kia đứng không chịu nổi trọng lực mà sụp xuống, mặt đất bị nó giẫm đạp đã lõm vào trong thành một hố lớn.
Nicotine nhẹ nhàng thở ra cúi đầu nhìn lại thì thấy nó vừa muốn nhảy lên, hắn bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng dùng miệng cắn bao phục, hai tay bám chặt dây thừng mà nhanh chóng leo lên, trong lúc hắn leo lên, hai tay Đỗ Địch An cũng nhanh chóng luân chuyển dốc lực lôi kéo, chỉ trong mấy giây ngắn ngủn mấy giây, Nicotine đã leo lên hơn 100m.
Vèo!
Cát Liệt Giả lại nhảy lên một lần nữa.
Nicotine nhìn thấy nó nhảy lên như thế, trái tim hắn cũng nhảy dựng lên, vội vàng dẫm chân lên bức tường khổng lồ, mượn lực song song mà tống ra.
Ở trên vách đá khổng lồ kia Đỗ Địch An sớm đã có chuẩn bị, cứ theo kế hoạch đã định, hắn nhanh chóng chạy đến một chỗ khác, Nicotine bị đãng đến một bên.
Bành!
Liêm đao của Cát Liệt Giả lại một lần nữa đánh hụt, chặt vào vách tường khổng lồ.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, vội vàng dốc sức lôi kéo.
Lần thứ ba con Cát Liệt Giả kia nhảy lên thì Nicotine đã bò tới độ cao hơn 500 mét, lần này Cát Liệt Giả chỉ mới nhảy đến độ cao hơn 350 mét thì đã rơi xuống, rõ ràng đây đã là độ cao cực hạn mà nó có thể bật lên, tuy năng lực bậc lên của nó rất mạnh nhưng thể trọng rất khổng lồ, cũng không dám toàn lực bậc lên vì thể trọng cơ thể nó có thể sẽ làm sụp đổ cả một vùng đất dưới chân.
Nicotine thấy nó khó có thể chạm đến được mình, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn không dám dừng lại mà tiếp tục bắt lấy dây thừng nhanh chóng leo lên.
Cát Liệt Giả đứng ở phía dưới vách tường ngửa đầu nhìn lên nhưng lại không bậc nhảy lên nữa.
Đỗ Địch An thấy như vậy thì cũng nhẹ nhàng thở ra, đúng như suy đoán của hắn, Cát Liệt Giả mặc dù có cánh nhưng hình thể quá lớn, đôi cánh mỏng như vậy hẳn là không có tác dụng để phi bay lên mà chỉ dùng để chiến đấu trên lục địa, khiến thân thể nó linh hoạt hơn, hoặc là lúc bật lên thì có thể mượn vào đôi cánh ngắn ngủi mà lướt lên, bằng không con Cát Liệt Giả này sớm đã dùng cánh mà bay lên khỏi vách tường rồi.
Một lát sau, Nicotine được kéo lên vách tường.
Nicotine bám vào mép tường mà trở mình qua, hắn đặt mông ngồi dưới đất, miệng há hốc mà thở dốc, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt vẫn có phần hơi trắng bệch, lộ ra vẻ kinh sợ vẫn chưa hoàn hồn.
Đỗ Địch An nhanh chóng thu hồi dây thừng lại, một cước đá vào Nicotine nói:
- Không được lề mề, nhanh khuân đồ lên.
Nicotine ngồi dưới đất quay đầu nhìn lại phía hắn, lại thấy cánh tay trái của Đỗ Địch An vì ma sát với dây thừng mà rách ra một đường dài, tiên huyết chảy dọc xuống ngón trỏ rồi nhỏ thành giọt trên mặt đất nhưng hắn lại không kêu than dù chỉ một lời nào, lúc này mọi tức giận trong lòng hắn lập tức tiêu tan, trong mắt có vài phần phức tạp, đứng dậy nói:
- Vừa rồi... Cám ơn ngươi.
Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Không cần tự mình đa tình, là ta sợ đồ vật trong bao phục kia mất thôi.
Khóe miệng Nicotine hơi co rúm âm thầm cười khổ một tiếng, cũng không nói thêm lời nào lặng lẽ mang theo bao phục đi mà bước đi, nói với Đỗ Địch An:
- Ở vị trí này còn không bắn được tên phía dưới kia sao, còn muốn chuyển đi đâu?
- Bên kia, ngoài 5000m.
Đỗ Địch An chỉ về phía bên trái.
Nicotine nghe vậy cười khổ một tiếng, biết rõ không thể thương lượng được, chỉ có thể ôm lấy bao đồ vật mà đi.
Đỗ Địch An cũng nhanh chóng đi qua, vừa đi hắn vừa cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy con Cát Liệt Giả đang đứng ở con đường phía trước vách tường khổng lồ kia, vung liêm đao lên chặt vào vách tường, âm thanh sàn sạt phát ra.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhanh chóng tiến lên.
Hơn mười phút đồng hồ sau, tất cả khí cụ bên trong túi đựng đồ đều được đem đến vị trí ngoài 5000m phía bên trái thông đạo.
Đỗ Địch An chỉ huy Nicotine lắp ráp pháo, đồng thời hắn lấy xác huyết tương Cát Liệt Giả cất giấu bên trong nội giáp ra đổ ra một ít bột phấn mà đỏ thẫm, gói vào một mảnh băng gạc nhỏ màu trắng sau đó chậm rãi buông trên vách tường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất