Hắc Ám Vương Giả

Chương 353: Trèo Lên Đỉnh

Chương 353: Trèo Lên Đỉnh
- Không phải là cát đá bình thường?
Ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên, dùng chủy thủ vạch lên mặt cự bích, kéo ra một đường nhỏ chỉ có cát cùng rêu xanh. Hắn hoài nghi những cát này phấn chỉ là tro bụi bám vào trong một thời gian dài mà thôi.
Ngửa đầu nhìn hai vết cắt, Đỗ Địch An không tiếp tục nghiên cứu Cự Bích nữa. Dùng tiêu chuẩn công nghệ trước mắt còn chưa có cách nào từ kết cấu trụ cột để nghiên cứu ra thành phần của Cự Bích. Hắn quay người trở lại trước thông đạo nhìn Nicotine nói:
- Đừng lo lắng, tiếp tục đi, chuyển tất cả đồ vật bên trong ra ngoài.
Nicotine thu hồi ánh mắt, sắc mặt khó coi nhìn Đỗ Địch An nói:
- Thiếu gia, lần này ngươi săn bắn, hẳn không phải là đại gia hỏa này chứ?
Đỗ Địch An gật đầu:
- Đúng rồi.
Nicotine chỉ cảm thấy giống như vừa ăn phải nấm độc, sắc mặt hắn xám ngắt khổ sở nói:
-Thiếu gia, ta biết rõ ta lúc trước mạo phạm ngài, ta nhận sai. Ngài muốn giết ta còn không bằng trực tiếp cho ta một đao, ta tuyệt sẽ không phản kháng, muốn ta làm pháo hôi như vậy, thật sự là...
- Không muốn chết thì đừng nói nhiều.
Đỗ Địch An đá một cước lên mông hắn, không hề xem hắn giống như một lão nhân đã ngoài lục tuần (60):
- Động tác nhanh nhẹn một chút.
Nicotine nhảy vào trong thông đạo, quay đầu lại nhìn nhìn Đỗ Địch An, đột nhiên muốn kéo cánh cửa cực lớn xuống quay người bỏ chạy, nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu hắn đã bị đã bị hắn đè lại.
Hắn khẽ thở dài, ôm sa mâu trên mặt đất đưa cho Đỗ Địch An, hai người phối hợp vận chuyển, rất nhanh đã chuyển tất cả khí cụ ra ngoài đường.
Đỗ Địch An nằm sấp trên mặt đất, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ở phụ cận, sau khi không nghe được động tĩnh gì mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn Nicotine nói:
- Ngươi ở nơi này chờ ta, nếu như nghe được động tĩnh cái gì, trước hết hãy chui vào trong thông đạo tị nạn. Không nên lâm trận đào tẩu, nếu không ngươi sẽ chết vô cùng thảm.
Trái tim Nicotine phanh phanh nhảy lên, khẩn trương nói:
- Vậy còn ngươi?
Đỗ Địch An lấy ra một vật thể hình dáng giống một cái chén từ trong bao vải to. Đây chính là giác hút do chính hắn chế tạo, trong bao tải to tổng cộng có bốn cái, hắn cầm hai cái, 2 cái còn lại dùng dây thừng cột đằng sau lưng, sau đó lại lấy một cái ba lô nhỏ đằng trước đeo trên lưng, tiếp tục mặc lên người bộ quần áo cực rộng, bên trong là một vòng dây thừng chắc khỏe. Sau khi chuẩn bị hoàn tất, hắn tiến tới trước Cự Bích, dùng sức đặt giác hút lên Cự Bích, giác hút bám thật chắc vào cực bích Cự Bích, hắn mượn lực leo lên trên.
Nicotine thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, cơ hồ hoài nghi ánh mắt của mình xảy ra vấn đề, tay không bò lên tường? Còn kia là cái gì, vậy mà có thể dính chặt trên vách tường?
Đỗ Địch An mượn Tri Chu giác hút này nhanh chóng leo lên. Nếu giao vật này cho Thần Điện đoán chừng cũng có thể định giá cấp bậc Nhị Tinh Thần Thuật, nhưng lúc này, giá trị của vật ấy đối với hắn mà nói lại không phải chỉ là Nhị tinh vật phẩm. Trên giác hút có một chỗ lõm, chỉ cần nhấn vào chỗ lõm, giác hút sẽ tự động bong ra khỏi tường. Cứ như vậy hắn bò lên trên.
Khẽ đảo mắt Đỗ Địch An đã bò tới độ cao trăm mét, hắn bảo trì tốc độ bò bình thường, không dám tùy tiện tăng tốc để tránh vô ý rơi khỏi tường. Rơi xuống từ độ cao trăm met này thì dùng thân thể của hắn cũng sẽ vỡ vụn xương cốt, huống chi độ cao Cự Bích há lại chỉ có hơn trăm met. Từ mặt đất nhìn lên chó ít đã hơn 1000m, chỉ cần leo lên một nửa rồi ngã xuống thì nhất định phải chết!
Tuy hắn có trải một lớp đệm bên dưới để đề phòng, nhưng ngã từ độ cao bốn năm trăm mét xuống, coi như có kê lót bên dưới cũng khó có thể bảo trụ mạng nhỏ của hắn. Chỉ có thể dựa vào giác hút trong tay mới được.
Bởi vậy, bốn cái giác hút này đều là tác phẩm sau nhiều lần thí nghiệm của hắn. Hắn đã tốn rất nhiều công phu vào vật này, trên lý thuyết hẳn là có thể leo lên độ cao mấy ngàn thước.
- Nếu như không phải lo lắng Cát Liệt Giả gây ra động tĩnh quá lớn cho nơi này, cho ta thêm nửa tháng thời gian sẽ trực tiếp chế tạo ra khinh khí cầu. Đến lúc đó có thể nhẹ nhõm bay lên Cự Bích, bất quá như vậy vẫn sẽ có phiêu lưu, khí cầu bay ở độ cao bảy tám trăm mét sẽ chịu sức nén, dùng tài liệu trước mắt mà nói độ khó quá lớn, một khi vỡ ra sẽ chết nhanh hơn...
Trên mặt đất, Nicotine ngửa đầu nhìn qua thân ảnh đang nhanh chóng leo lên Cự Bích, hắn hoàn toàn bị rung động. Chỉ dùng hai cái khí cụ nhỏ như vậy đã có thể tay không leo tới độ cao khủng bố như thế, quả thực là nghe rợn cả người.
Một lát sau, Đỗ Địch An đã bò tới độ cao hơn bốn trăm mét. Tay phải của hắn mỏi nhừ, tay trái cũng không khác biệt lắm. Hai tay hắn cầm chặt lấy giác hút thở dốc hai cái lấy hơi rồi tiếp tục cắn răng nhất cổ tác khí bò lên, mỗi một lần đều có giác hút dán chặt Cự Bích để tránh bị tróc ra.
Mặc dù như thế, lúc leo tới độ cao 600m, tay trái Đỗ Địch An hơi buông lỏng một chút, giác hút lại rớt xuống khiến hắn sợ tới vãi linh hồn, lập tức mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, vội vàng khống chế lực đạo tay phải, hai tay song song ổn định trên tường, lần nữa vung lên giác hút tay trái dán chặt trên vách tường.
Thời khắc kinh hồn qua đi, Đỗ Địch An càng thêm chú trọng giác hút tay trái, hắn không cúi đầu xuống xem mình đã leo cao bao nhiêu, chỉ là không ngừng leo lên trên. Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên hắn cảm giác được ánh sáng trên đỉnh đầu sáng hơn rất nhiều, ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy bầu trời gần ngay trước mắt, đỉnh của Cự Bích chỉ cách mình vài chục mét.
Trong lòng của hắn hưng phấn, ổn định tiết tấu tay chân, tiếp tục chậm dãi bò lên. Rất nhanh, rốt cục hắn đã tới đỉnh của Cự Bích, đưa tay xoa xoa má, xoay người đi lên. Hắn trên đỉnh cự bích ngàn mét này, phát hiện nó hơi tương tự với Vạn Lý Trường Thành của tổ quốc cũ, hai bên là hai lan can, ở giữa là một lối đi nhỏ rộng 20m, bên trên không có bài trí gì, thập phần sạch sẽ.
Đỗ Địch An nhẹ thở ra, ngẩng đầu nhìn về phía trước, lập tức có một loại cảm giác quan sát chúng sinh. Hắn mở hai tay ra, chỉ cảm thấy gió lạnh phía trước phần phật thổi tới cuốn đầu tóc hắn bay lung tung về phía sau, có cảm giác dễ chịu khoan khoái không nói nên lời.
Sau khi cảm thụ chốc lát trên đỉnh Cự Bích, Đỗ Địch An cúi đầu nhìn về vách đá Nicotine đứng phía dưới, khoảng cách hơn 1000m đối với hắn mà nói vẫn có thể thấy rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy chòm râu ngoài miệng của Nicotine. Đỗ Địch An mỉm cười mở bao phục lớn trên lưng ra, bên trong là một vòng dây nhỏ vằng ngón tay. Hắn lấy một đầu sợi dâyquấn quanh một tảng đá lớn bên mép Cự Bích, đầu kia thả rơi xuống.
Chiều dài dây thừng khoảng 1200m, hắn căn cứ vào máy đo độ cao để tính toán độ cao Cự Bích. Vì sợ có sai lầm cho nên làm thừa 100m.
Rất nhanh, dây thừng không ngừng rơi xuống, dừng lại dưới chân Nicotine.
Nicotine hồi thần ngửa đầu nhìn Đỗ Địch An đang đứng trên đỉnh Cự Bích, trên mặt rung động khó có thể bình tĩnh. Hắn hít một hơi thật sâu ôm một bao vải cực đại bên cạnh tới, dùng dây thừng quấn quanh, sau đó lui ra phía sau vài bước.
Đỗ Địch An thấy hắn đã cột chắc, lập tức kéo dây thừng lên. Một lát sau bao vải cực đại này đã được đưa lên đỉnh Cự Bích.
Cởi bao vải ra, bên trong vẫn là dây thừng, bất quá dây thừng này không nhỏ như lúc trước mà to bằng cổ tay, cực kỳ nặng.
Đỗ Địch An cởi bỏ dây thừng ra, dây nhỏ đã vô dụng bị hắn ném sang một bên.
Chờ cởi bỏ hết dây thừng to, Nicotine lập tức đặt dây thừng thành một hình tam giác, buộc sa mâu lên trên.
Chờ hắn cột chắc, Đỗ Địch An liền lôi lên. Một lát sau, cây sa mâu đầu tiên đã được kéo lên đỉnh Cự Bích, tiếp theo là cây thứ hai, cây thứ ba... Chờ 12 cây sa mâu đều được chuyển lên đỉnh Cự Bích kế tiếp chính là siêu cấp pháo thai dùng để phóng mâu.
Theo thời gian trôi qua, tất cả linh kiện mang theo đã được chuyển lên đỉnh Cự Bích.
Đỗ Địch An bỏ dây thừng to ra, trong lúc thở dốc thuận tiện nhìn ra khu hoang dã xa xa. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một chấm đen từ đằng xa cấp tốc chạy tới, giống như một con kiến có tốc độ cực nhanh. Hắn ngưng mắt nhìn lại, chấm đen kia cũng càng lúc càng tới gần, lập tức thấy rõ bộ dáng củahắn.
- Là nó!
Đồng tử Đỗ Địch An co rụt lại quá sợ hãi, không nghĩ tới không đợi mình dùng tới huyết tương Cát Liệt Giả để dụ dỗ mà nó đã xuất hiện!
...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất