Hắc Ám Vương Giả

Chương 360: Thiếu Nữ

Chương 360: Thiếu Nữ
Lúc Đỗ Địch An đi qua bên cạnh những thây khô này thì bỗng nhiên bọn chúng mở hai mắt ra, đưa chộp về phía Đỗ Địch An. Nhưng tốc độ của Đỗ Địch An quá nhanh đã khiến bọn chúng bắt hụt, sau một khắc, tất cả những thây khô này khôi phục lại như Ác Quỷ, từng tên lắc lắc người mà đứng lên, những vết nhăn trên mặt dữ tợn vô cùng, chúng gầm nhẹ mà đuổi về phía Đỗ Địch An.
Lúc Đỗ Địch An nhận biết bản thân đã kinh động đến bọn thây khô này, trong lòng hắn thầm than, mặc dù hắn bôi bột phấn hành thi lên người, nhưng lúc trước đi đường cùng công kích Cát Liệt Giả, bản thân khẩn trương thái quá mà toát ra một chút mồ hôi dẫn đến mùi của cơ thể chính mình đã lấn át mất mùi của bột phấn hành thi, bây giờ không thể lừa được bọn chúng.
- Ma vật đồ sách đã nói, hành thi sợ lửa, có xu thế ánh sáng, lúc bóng tối bao trùm, chúng sẽ theo thanh âm mà chuyển động, lúc yên tĩnh im ắng thì hành thi sẽ ngủ say, quanh năm an nghỉ. ..
Đỗ Địch An một mạch tức tốc chạy tới, phát hiện ra trên mỗi toa tàu điện ngầm đều có bảy, tám con hành thi đang ngủ say, bởi vì suốt một thời gian dài không có ánh sáng lại không được ăn uống gì dẫn đến da thịt chúng khô quắt xuống, thiếu nước nghiêm trọng.
Cùng với sự xuất hiện của Đỗ Địch An thì tất cả những hành thi đang ngủ say bên trong tàu điện ngầm này đều hồi phục lại, chúng gầm thét đuổi theo đằng sau Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An vừa chạy vừa móc bột phấn hành thi ra, tiếp tục vảy lên trên người mình.
Ầm ầm ~~!
Ở bên ngoài tàu điện ngầm đột nhiên truyền đến một tiếng vang kịch liệt, lại là Cát Liệt Giả truy đuổi tới, thân thể khổng lồ của nó cũng chui vào lỗ hổng đẩy vào bên trong tàu điện ngầm.
Bành một tiếng, Đỗ Địch An cảm giác tàu điện ngầm dưới chân hình như có chút chấn động, trái phải lắc lư, hắn không khỏi hãi sợ ngạc nhiên, chỉ nghe đằng sau truyền đến âm thanh kẽo kẹt thật chói tai, giống như là âm thanh móng tay cào cào vào kim loại trên bảng, âm thanh ma sát nghe thật ghê tai.
Điều này khiến Đỗ Địch An không khỏi nghĩ đến việc không phải con Cát Liệt Giả kia đang chặt đứt tàu điện ngầm đấy chứ?
Với độ sắc nhọn của những cánh tay liêm đao trên người nó thì muốn chém đứt tàu điện ngầm không không phải chuyện khó làm.
Đỗ Địch An không dám dừng lại mà tiếp tục chạy vội.
Những hành thi khôi phục lại kia có ngửi được mùi của Cát Liệt Giả, chúng gầm thét đánh về phía nó, có những hành thi vẫn tiếp tục truy đằng sau Đỗ Địch An.
Những hành thi này không sợ hãi, rất nhanh đã có mười mấy con hành thi tụ tập đến trước mặt Cát Liệt Giả, giương nanh múa vuốt nhào đầu về phía con cự vật to lớn kia.
Cát Liệt Giả nổi giận gầm lên một tiếng, lưỡi dao vung vẩy lập tức chạy tới chặt đứt hành thi, nhưng mà, trong đó một hành thi đầu vẫn chưa bị chặt đứt, nửa thân trên của nó vẫn bò về phía Cát Liệt Giả.
Cát Liệt Giả không để ý đến những tên tiểu tử cỏn con này, liền vung vẩy cánh tay liêm đao mà trảm vào chiếc tàu điện ngầm, chặt tàu điện ngầm đứt thành vài đoạn thì mới dừng lại, nó gầm thét hai tiếng không tiếp tục tiếp tục nhắm về phía trước nữa mà bò trên mặt đất.
Những hành thi bên trong tàu điện ngầm bị kinh động mà từng loạt từng loạt đổ xô chạy ra, ngửi được mùi tiên huyết chảy ra trên thân thể Cát Liệt Giả, như ngửi được mùi tanh của cá mập, tên nào tên nấy hưng phấn mà giương nanh múa vuốt đánh tới.
Cát Liệt Giả nhẹ nhàng vung vẩy cánh tay liêm đao sắc nhọn, tùy tiện đẩy văng mấy con hành thi đang xông đánh tới này ra bên ngoài, cánh tay liêm đao sắc bén chỉ mới đụng nhẹ vào một cái thì thân thể hành thi đã lập tức bị chém thành hai đoạn.
Đỗ Địch An thuận theo tàu điện ngầm, một mạch mà chạy tới cuối cùng, đến chỗ căn phòng điều khiển, hắn một cước đá tung cửa, lập tức trông thấy trên mặt đất trong phòng điều khiển có ba bộ thi hài đang nằm sóng soài, trên thân thể phủ một lớp tro bụi dày, huyết nhục đã hư thối không còn nhìn thấy, chỉ còn lại nhánh hài cốt đen sì.
Ở vị trí ghế lái của tàu điện ngầm còn có một bóng lưng đang dựa vào đó, trên đầu đội một cái nón lính.
Đỗ Địch An đi tới, cái bóng lưng trong phòng điều khiển này chậm rãi chuyển động, nó quay đầu lại, đây là một hành thi với gương mặt khô quắt, một nửa gương mặt của nó dường như đã bị thứ gì cắn xé rơi mất để lộ ra hàm răng cùng xương gò má.
Đỗ Địch An cũng không thèm để ý tới, nhân lúc nó còn chưa đứng dậy mà đánh tới, chủy thủ trong tay hắn đã cấp tốc đâm ra, đánh xuyên qua đầu lâu của chúng nó rồi sau đó nhanh chóng thu hồi chủy thủ lại, cũng không rảnh đi lấy hàn tinh trong đầu nó mà đá văng ghế lái đến cửa trước, nhảy ra khỏi tàu điện ngầm, thả người vọt lên, chạy đến một chỗ khác, hắn quay đầu nhìn lại, thì thấy con Cát Liệt Giả khổng lồ kia cũng không còn đuổi theo nữa, đáy lòng hơi nhẹ nhàng thở ra.
- Chỉ dựa vào cung tiễn của ta, mặc dù có nhắm trúng được nhược điểm của chúng cũng khó có thể giết chết. . .
Đỗ Địch An khẽ nhíu chặt đôi lông mày lại, suy nghĩ biện pháp khác để săn giết.
Rống!
Lúc này, đám hành thi đuổi theo phía sau Đỗ Địch An cũng từ cánh cửa trước vỡ vụn kia mà xông ra, chỉ là bọn chúng không biết nhảy vọt, tư thế đáp xuống đất rất khó coi, dường như con nào con nấy đều thuận đầu xe mà tuột xuống , chờ sau khi hạ xuống thì lại bò lên, tiến về phía đài mà Đỗ Địch An đang đứng.
Đỗ Địch An nhấc chân đá vào.
Bành!
Một hành thi đầu tóc quăn quăn quần áo thời thượng nhưng mặt mũi lại tràn đầy dữ tợn đánh tới lập tức bị Đỗ Địch An đá một cước vào bên trên yết hầu, phía trước giày chiến của Thú Liệp Giả chính là được làm bằng chất hợp kim cực kỳ cứng rắn, cùng với lực đạo mãnh liệt của Đỗ Địch An, lập tức đá đứt cả yết hầu của nó, bành một tiếng, cùng với mũi chân hơi chếch lên của Đỗ Địch An, đầu của hành thi cũng lập tức tách rời khỏi xương cổ mà bay ra ngoài.
Đỗ Địch An tiếp tục nhanh chóng đá chết hai hành thi còn lại rồi xoay người từ tàu điện ngầm chạy đến một bậc thang khác, hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa cùng những hành thi này nữa.
Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, Đỗ Địch An nhìn tứ phía hoang vu xung quanh, hắn khẽ nhíu mày lại, những biện pháp mà hắn có thể nghĩ ra để săn giết ma vật hầu như đều đã vận dụng hết rồi, bây giờ còn có thể lợi dụng cũng chỉ có phương pháp cũ, dẫn dụ các ma vật khác đến tập kích Cát Liệt Giả.
Nhưng Cát Liệt Giả này so với những ma vật của trước kia đã có phần khác biệt, dù cho là ma vật mạnh nhất nơi này đứng trước mặt Cát Liệt Giả thì đều có thể tuỳ tiện bị đánh chết bất cứ lúc nào, mà với thể chất của hắn nhiều nhất chỉ có thể dẫn dụ ma vật đẳng cấp hai mươi, ma vật dạng này cho dù có chạy tới trước mặt Cát Liệt Giả, cũng sẽ bị dọa đến mức chạy trối chết.
- Mặc kệ, chỉ có thể thử thôi, cố gắng dẫn dụ mấy con gan lớn đến.
Đỗ Địch An suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định dùng cái phương pháp cũ này.
Sưu!
Hắn quay người chạy tới, thuận theo mùi mà khứu giác ngửi được ở khoảng cách hơn mười dặm phía ngoài xa kia mà chạy tới.
Trong nháy mắt, hắn đi tới chỗ phát ra mùi này trước, xa xa nhìn lại, đây là một cái thân ảnh màu đen cao gần bốn mét, toàn thân mọc ra lông tóc bén nhọn, giống như là một đầu lợn rừng khổng lồ, có sáu bảy cây răng nanh màu trắng sữa cong vút nhô ra phía trước miệng.
- Tuyết Nanh Ma Trư, đẳng cấp hai mươi bốn. . .
Đỗ Địch An lập tức nhận ra tôn tin của con ma vật này, đây là một trong những ma vật rất được hoan nghênh trong giới quý tộc, răng nanh trên người nó chính là vật liệu cất giữ mà quý tộc yêu thích nhất, trong nhà của rất nhiều quý tộc đều có tác phẩm điêu khắc nghệ thuật Tuyết Nanh Ma Trư.
"Tốc độ của nó hẳn phải nhanh hơn ta một chút, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần."
Đỗ Địch An thở sâu, tại khoảng cách hơn sáu trăm mét liền cài tên vọt tới.
Mũi tên bay đến một nửa liền rơi xuống, nhưng động tĩnh lại làm cho Tuyết Nanh Ma Trư cảm ứng được, lập tức nhìn thấy Đỗ Địch An ở ngàoi sáu trăm mét, hốc mắt của nó lập tức lộ ra một cỗ hung lệ gầm nhẹ lao đến.
Đỗ Địch An lập tức xoay người bỏ chạy.
Ầm ầm! !
Tuyết Nanh Ma Trư chạy giống như là xe tăng, khiến mặt đất rung mạnh.
Lúc Đỗ Địch An quay đầu nhìn lại, lập tức phát hiện khoảng cách giữa cả hai đã bị rút ngắn một cách nhanh chóng, hắn không khỏi sợ nhảy lên mà vội vàng quay đầu phi nước đại.
Nhưng mà lúc hắn vừa dồn hết sức để chạy vội, thì đột nhiên nghe phía sau một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, ngay sau đó chính là một tiếng oanh thật lớn vang lên, hắn không khỏi quay đầu nhìn lại, đã thấy con Tuyết Nanh Ma Trư kia ngã nhào trên mặt đất, thân thể lăn lộn vài vòng, rên rỉ mà không cách nào đứng dậy được.
Đỗ Địch An ngạc nhiên ngơ ngẩn.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên trông thấy đằng sau con Tuyết Nanh Ma Trưu xuất hiện một cái bóng màu tím giống như là hình dạng của một con người.
Lúc hắn chăm chú nhìn lại lần nữa, cái bóng xa xa vài trăm mét kia dần dần hiện ra một cách rõ ràng hiện ra trong phạm vi tầm mắt của hắn, đúng là một thiếu nữ mặc đồ màu tím!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất