Hắc Ám Vương Giả

Chương 362: Cát Liệt Giả Chết

Chương 362: Cát Liệt Giả Chết
Sưu!
Đường trang thiếu nữ đột nhiên vọt lên, băng vải trên kiếm chậm rãi tróc ra. Huyết Tước kiếm phát ra ánh sáng yêu dị như ác thú khát máu, lóe ra ánh sáng sắc hồng.
Lúc thiếu nữ vung lên, kiếm như một đạo trăng khuyết màu máu, hung hăng chém trên thân Cát Liệt Giả.
Cát Liệt Giả công kích thất bại liền thét lên chói tai, vung vẩy hai cái cánh tay liêm đao, độ rộng hai liêm đao hơn cái lưỡi dao của những cái khác hơn hai lần.
Mặc dù nhìn như công kích nhưng thực ra lại dùng để phòng thủ, như hai phiến cánh cửa to lớn ngăn cản tại bộ vị trọng yếu trước thân thể, lập tức cùng Huyết Tước kiếm trong tay thiếu nữ va vào nhau!
Oanh! !
Mặt đất đột nhiên nứt toác ra một cái hố to. Thân thể to lớn của Cát Liệt Giả rơi xuống hố. Chỗ Huyết Tước kiếm cùng cánh tay liêm đao màu đen va chạm sinh ra khí lưu mãnh liệt, quét bay mùi hôi trong không khí, lại cuốn tro bụi lên mặt đất bay lên.
Đỗ Địch An nằm sấp trên đất quan sát qua lỗ hổng. Con ngươi hắn co lại, chấn kinh tột cùng, nhìn thấy đường trang thiếu nữ trong tro bụi bỗng nhiên đặt mũi chân lên cánh tay liêm đao màu đenbcủa Cát Liệt Giả mượn lực nhảy lên lộn ngược ra sau.
Nhưng khi lộn ngược đến một trăm tám mươi độ, thiếu nữ liền giẫm lưỡi dao tại một chỗ khác bên trong tay lớn, lại một lần nữa mượn lực nhào về phía Cát Liệt Giả. Huyết Tước kiếm trong tay quét ngang mà chém ra.
Bành! !
Thân thể Cát Liệt Giả đột nhiên chấn động, cánh tay liêm đao bị Huyết Tước kiếm chém vào bên trong thình lình nứt toác ra phun ra máu cùng huyết tương màu xanh.
Đường trang thiếu nữ kéo cổ tay một cái, Huyết Tước kiếm giống như răng cưa xẹt qua vết thương, máu ra càng nhiều.
Cát Liệt Giả rống lên một tiếng giận dữ, vung vẩy liêm đao đánh sang. Nhưng đường trang thiếu nữ động tác mau lẹ vô cùng, sau một kích trí mệnh liền nhanh chóng giẫm lên cánh tay Cát Liệt Giả chạy, lại chạy quanh thân thể của nó ở chỗ khác mà vung cánh tay, Huyết Tước kiếm giống như là một vòng tròn máu mạnh mẽ chém vào nó.
Lần này kiếm trực tiếp chém trên một chỗ khớp nối, lập tức chặt đứt một cái liêm đao cánh tay.
Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt, tốc độ của đường trang thiếu nữ nhanh đến mức doạ người, giống một ảo ảnh màu tím, mượn thân thể Cát Liệt Giả cùng xiềng xích quấn quanh ở trên thân thể nó làm chỗ đặt chân để mượn lực, không ngừng mà quơ Huyết Tước kiếm chém ra từng vết thương lồi lõm.
Đỗ Địch An nhìn trợn mắt hốc mồm. Cái này. . . Chính là lực lượng mà Nhân Loại có được?
Oanh! !
Đường trang thiếu nữ vây Cát Liệt Giả lại một chỗ, ở nơi Đỗ Địch An không thấy được bỗng nhiên ầm ầm vang lên, thân thể Cát Liệt Giả run lên, kêu thảm một tiếng thống khổ.
Sau một khắc, liêm đao trên thân quơ nó lập tức mềm nhũn, tại những nơi bị đứt đoạn trên thân thể, phun ra một lượng lớn máu cùng huyết tương màu xanh.
Sưu!
Đường trang thiếu nữ từ trên người của nó lật trở về, tiếp đất xa bên ngoài mười mấy mét, Huyết Tước kiếm nắm chặt trong tay nhỏ xuống máu đỏ tươi.
Chiến đấu diễn ra ngắn ngủi trong mười giây liền kết thúc. Cát Liệt Giả bại hoàn toàn!
Đỗ Địch An nhìn qua Cát Liệt Giả cách mười mấy mét, lại nhìn đường trang thiếu nữ kịch liệt thở dốc. Hắn từ trước đến nay vui buồn không lộ mặt cũng quên che giấu tâm tình của mình, mặt mũi tràn đầy rung động thật lâu nói không ra lời.
Hắn dự liệu được các loại kết quả, thậm chí đoán được đường trang thiếu nữ này có thực lực phi phàm nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, lực lượng nàng có lại khủng bố như thế, quả thực là vượt qua phạm trù của "Nhân Loại"! Chẳng lẽ, đây chính là trình độ mà Nhân Loại có thể tiến hóa đến?
Đây chính là Cao cấp Thú Liệp Giả? Đường trang thiếu nữ thở dốc một lát dần dần khôi phục thể năng, quá trình chiến đấu này mặc dù ngắn ngủi, nhưng lực lượng mà nàng tiêu hao lại là vô cùng to lớn.
Nhìn qua Cát Liệt Giả đang hấp hối, nàng nắm chặt Huyết Tước kiếm lại một lần nữa tiến lên. Bành bành mấy tiếng, Cát Liệt Giả đã không còn khả năng phản kháng lập tức bị nàng chém chết.
Truyền kỳ ma vật trên trăm năm khó gặp một lần cứ như vậy mà chết.
Đỗ Địch An mắt thấy toàn bộ quá trình, tuyệt đối không nghĩ đến thiếu nữ màu da tuyết trắng, bộ dáng yểu điệu xinh đẹp lại có năng lực bậc này.
Trái tim của hắn đập mạnh, liền nghĩ đến là chính mình sẽ bị diệt khẩu! Điều này khiến hắn âm thầm hối hận, sớm biết như thế mình thật không nên tiếp tục đến đây, lúc này chạy trốn đã muộn, lấy tốc độ của thiếu nữ này thì không cần tốn nhiều sức liền có thể dễ dàng đuổi kịp mình.
Sắc mặt hắn khó coi, giờ phút này đừng bảo là đạt được Cát Liệt Giả Ma Ngân, ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng có thể vứt bỏ.
Đường trang thiếu nữ đem Huyết Tước kiếm cắm ở một chỗ vết thương trên thi thể Cát Liệt Giả, hai tay khoác lên chuôi Huyết Tước kiếm thở dốc, nếu không phải sườn xám trên người nàng không tiện ngồi xuống, theo tính tình của nàng đã sớm trực tiếp ngồi xuống đây nghỉ ngơi.
Chờ nghỉ tạm một lát, nàng xốc tà sườn xám bên đùi lên, từ trên đùi thon dài lấy ra một cái túi, móc ra một cái bình máu nhỏ từ bên trong. Sau lại đem nắp bình vặn ra, hướng về phía miệng vết thương bị Huyết Tước kiếm xuyên qua vẩy một cái, đổ ra một ít bột phấn màu đỏ.
Sau đó, đường trang thiếu nữ từ trong túi móc ra một cái ống tròn kim loại thô to bằng cổ tay, chiếm hơn nửa diện tích cái túi. Nàng mở ra ống tròn kim loại lẳng lặng chờ đợi.
Rất nhanh một vật thể màu đen theo bề mặt Huyết Tước kiếm chậm rãi bò lên, nhìn rõ là một con côn trùng đen nhánh to bằng ngón tay.
Đỗ Địch An ghé vào lỗ hổng nhìn thấy liền đỏ mắt, không thể nghi ngờ, đây chính ký sinh hồn trùng hắn hao phí bao tâm huyết muốn có được!
So sánh với ký sinh hồn trùng hắn thấy qua trước kia, ký sinh này tráng kiện hơn không chỉ gấp mười lần, ký sinh hồn trùng bình thường tựa như mạch máu mảnh mà sinh hồn trùng này lại giống con đỉavừa mập vừa lớn.
Đường trang thiếu nữ duỗi ra hai ngón tay, cầm lấy ném vào bên trong ống tròn kim loại, vặn chặt nắp để vào túi. Lúc này mới rút ra Huyết Tước kiếm, quay đầu liếc qua phía Đỗ Địch An, hướng hắn ngoắc ngón tay.
Đỗ Địch An ánh mắt từ cái túi của nàng liềndời đi, nhìn chăm chú nét mặt của nàng, thấy dường như không có sát ý, lúc này mới hơi thở ranhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí từ lỗ hổng xoay người nhảy xuống, nói:
- Ta có biện pháp để ngươi tin tưởng rằng ta sẽ không nói bất cứ cái gì.
Đường trang thiếu nữ trông thấy Đỗ Địch An một bộ dáng nơm nớp lo sợ, cười khanh khách một tiếng, chế nhạo nói:
- Thật sao? Nhưng ta chỉ biết là người chết mới có thể hoàn toàn im lặng.
Đỗ Địch An trông thấy nét mặt của nàng, đoán rằng nàng chỉ là cố ý đe dọa mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khẩn trương, đây chính là bi ai của kẻ yếu.
Trong lòng của hắn thầm hận mình lực yếu, đồng thời trong đầu nhanh chóng chuyển động các loại phương pháp thoát thân, nói:
- Ngoại trừ người chết, còn có rất nhiều phương pháp có thể khiến người ta im miệng.
Đường trang thiếu nữ nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
- Nhìn không ra, ngươi là người sợ chết như thế, vậy mà cũng dám đánh chủ ý lên Cát Liệt Giả, thật là khiến người ta không thể không lau mắt mà nhìn.
Đang nói chuyện, trong đôi mắt thiếu nữ có thâm ý khác mà nhìn Đỗ Địch An. Trong lòng Đỗ Địch An run lên, lập tức biết nàng chú ý tới xiềng xích trên người Cát Liệt Giả, liền nói:
- Ta làm sao dám có ý đồ với nó, ta nếu là biết nơi này có Cát Liệt Giả, đánh chết ta cũng sẽ không đi săn, thương thế trên người nó giống như một người vô cùng cường đại tạo nên, ta chỉ là một Trung cấp Thú Liệp Giả không có năng lực bậc này.
Đường trang thiếu nữ nói:
- Thật sao, ở bên cạnh trên mặt đất có mấy con hành thi rõ ràng là bị người giết chết, bên trên giày của ngươi còn dính lấy vết máu, chẳng lẽ đây cũng là trùng hợp? Lại nói, theo ta được biết, người có thể tới đây săn giết Cát Liệt Giả tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn như vậy đến công kích nó, ngươi không cần chối, một Trung cấp Thú Liệp Giả nho nhỏ mà dám tới săn giết ác thú này, ta thật thưởng thức ngươi.
Đỗ Địch An nghe nàng nói, sắc mặt biến đổi, cũng không oán thầm nàng mang theo giọng điệubề trên, nói:
- Ta thừa nhận thương thế trên người nó chính là ta tạo thành, chỉ là mượn một chút lực lượng của khí cụ mới may mắn làm nó bị thương.
Đường trang thiếu nữ thấy Đỗ Địch An thừa nhận, đôi mắt nheo lại nhìn Đỗ Địch An từ trên xuống dưới, một lát sau trên mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười nói:
- Tốt lắm, tiểu tử ngươi thú vị khó mà gặp được, ngươi tên là gì?
Đỗ Địch An nghe nàng mở miệng một tiếng "Tiểu tử", trong lòng im lặng, hắn tin tưởng đường trang thiếu nữ này cũng không phải là lão yêu bà dung nhan thiếu nữ mà là thiếu nữ thật sự, chỉ là ưa thích giả bộ già dặn thôi, đương nhiên điều này có lẽ cũng cùng với thực lực bản thân nàng có quan hệ, thực lực tạo thành tâm tính bên trên khinh thường người đồng lứa, hắn nghĩ nghĩ, nói chi tiết:
- Ta gọi Đỗ Địch An, còn ngươi?
Đường trang thiếu nữ hứng thú hơn, nói:
- Ngươi còn dám hỏi tên của ta?
- Đến mà không trả lễ thì không hay.
Đỗ Địch An nói:
- Ngươi biết ta, ta biết ngươi, rất công bằng.
Đường trang thiếu nữ nói:
- Đúng là rất công bằng, nhưng ngươi không sợ ta giết ngươi?
- Sợ.
Đỗ Địch An nhìn nàng:
- Nhưng nếu như ngươi muốn giết ta, hẳn là sẽ không là bởi vì ta hỏi tên của ngươi.
Đường trang thiếu nữ liền giật mình, đưa mắt nhìn hắn một chút, nhếch miệng lên một vòng đường cong, nói:
- Nói không sai, bất quá muốn biết tên của ta, ngươi bây giờ còn chưa xứng, chờ khi ngươi có năng lực tiến vào Nội Bích mới có tư cách biết được tên của ta.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất