Chương 51: Nhịp Tim
- Nhiều, nhiều quá!
Đỗ Địch An và mấy người Migcan không khỏi bị hù sợ.
Lúc này, Scott chạy trước tiên nhìn thấy bọn họ vẫn đang sững sờ, lập tức giận dữ hét:
- Chạy mau!
Đỗ Địch An giật mình tỉnh lại, vội vàng quay đầu chạy. Ba người Mig, Rage, Sam vội vàng theo sát phía sau, hận không thể mọc thêm ra hai cái chân.
Nhưng mà thể chất và dáng người của bọn họ, trong thời khắc này cuối cùng cũng xuất hiện sự chênh lệch, Scott và Mia ở phía sau rất nhanh đã vượt qua bọn họ, chạy như bay về phía đầu ngã rẽ bên trái, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của mấy người Đỗ Địch An.
Lúc này, một đoàn thập hoang giả khác ở phía sau cũng đuổi theo.
-Cút, cút ngay! !
Một thanh niên dáng người khôi ngô gầm thét về phía bốn người Đỗ Địch An, nói xong, bàn tay lớn bỗng nhiên đẩy mạnh vào sau lưng của Sam, bịch một tiếng, Sam lập tức bị đẩy đến té ngã sang một bên, đồng thời bởi vì hắn té ngã nên làm cho thanh niên phía sau gấp gáp xông tới trượt chân, trong lúc nhất thời người ngã ngựa đổ, bốn năm người ngã trên mặt đất, tất cả mọi người đều đang liều mạng bò lên.
Đỗ Địch An nghe được tiếng kêu thảm thiết của Sam vội vàng dừng lại, lập tức trông thấy Sam bị ngã trên mặt đất khiến gương mặt bị chà rách, vừa mới bò lên, liền bị một người thanh niên khác dùng tay đè chặt đầu xuống, mà thanh niên kia thì mượn lực đứng lên, tăng tốc chạy như điên.
Hơn trăm mét phía sau bọn họ, mười mấy con hành thi giương nanh múa vuốt tăng tốc đuổi theo.
Sắc mặt Đỗ Địch An tái nhợt xiết chặt nắm đấm, trái tim nhảy bịch bịch cuồng loạn đinh tai nhức óc, hắn bỗng nhiên cắn răng một cái, quay người chạy tới trước mặt của Sam, cầm cánh tay của hắn, hét lớn:
- Mau dậy đi!
Sam vội vàng nắm tay hắn. Đỗ Địch An kéo thân thể của hắn đi, lập tức quay người tiếp tục chạy, lúc này, đoàn thập hoang giả khác sớm đã chạy tới phía trước bọn họ, theo đuôi Scott và Mia chạy tới chỗ đầu ngã rẽ mà họ biến mất.
Sam quay đầu nhìn lại, phía sau chính là mười mấy con hành thi khát máu khiến hắn tê cả da đầu, hai chân run rẩy, suýt nữa trượt chân lần nữa.
Lúc này, Migcan và Rage cũng quay người chạy lại, vội vàng bắt lấy thân thể của Sam, dắt hắn xông về phía trước.
- Đi bên phải!
Rất nhanh, mấy người kia đã tới đầu ngã rẽ, Đỗ Địch An cắn răng nói.
Ba người Migcan khẽ giật mình nhưng không kịp hỏi nhiều, chỉ có thể theo thật sát phía sau Đỗ Địch An chạy về bên phải. Đúng lúc này, Đỗ Địch An hung hăng cắn rách bàn tay, Tiên huyết chảy ra, hắn dùng lực hút mạnh một hơi, nắm một khối đá vụn trên mặt đất lên, phun Tiên huyết trong miệng lên trên, quay người hướng phía Scott và Mia rời đi, ra sức ném mạnh!
Thùng thùng!
Hòn đá xuôi theo đường vòng cung rơi trên mặt đất, nhấp nhô mấy lần.
Lúc này, bọn họ cách đầu ngã rẽ đã hơn 30m, hành thi đuổi theo đằng sau, vừa lúc đi vào đầu ngã rẽ mới bước ra đã nhìn thấy hòn đá bay qua trước mặt bọn nó, sau một khắc thì hành thi kia gào thét đuổi theo về phía hòn đá ném tới.
Mấy con hành thi phía sau nó, cũng lập tức đuổi theo sau nó.
Nhưng mà, trong đó lại có một con hành thi, dường như phát giác được mấy người Đỗ Địch An phía bên phải, lung lay chạy về phía bọn họ.
Đỗ Địch An biến sắc, vội vàng nhìn lướt qua hai bên đường, lập tức nhìn thấy phía trước hơn mười mét chính là một cửa chính tiểu khu, cổng còn có một cửa hàng bị cây che kín, lập tức nói:
- Đi theo ta!
Nói xong, chạy về phía tiểu khu kia.
Vừa chạy tới, đã nhìn thấy mấy con hành thi nằm trên mặt đất ở nơi này, mà cổng phòng an ninh, đã sớm bị rêu xanh ăn mòn, từ chỗ mấy cửa sổ thủy tinh lờ mờ có thể trông thấy bên trong dường như có một bóng đen đứng đấy, Đỗ Địch An không dám nhìn nữa, nhanh chóng vượt qua thi thể trên đất, vọt tới một toà nhà lớn gần nhất, lối thoát hiểm dưới lầu không khóa lại rộng rãi, cổng ở bậc thang có một thi thể, từ quần áo mà nói cũng là một hành thi.
Đỗ Địch An cố nén run rẩy trong đáy lòng, dậm lên phần lưng thi thể tiến vào trong cửa lớn, quay đầu vội vàng nói với ba người Migcan:
- Vào mau.
Ba người trông thấy thi thể ở cổng, sắc mặt hơi trắng bệch nhưng vẫn cố nén sợ hãi nhảy qua người nó, lúc này, Đỗ Địch An trông thấy hành thi đuổi theo lúc trước kia đã chạy theo tới, hơn nữa đằng sau nó lại có hai hành thi đi theo nữa.
Đỗ Địch An biến sắc, vội vàng nắm cửa chính muốn khóa lại, kết quả phát hiện chốt cửa đã sớm bị rêu xanh bò đầy, không cách nào khóa lại, lúc này không khóa cửa nữa, quay đầu nhìn lại, trong tòa nhà tia sáng âm u đối diện chính là một cái thang máy, cửa thang máy mở một nửa, bên cạnh đó cây cỏ rêu xanh bò đầy, bên trong có mấy thi thể nằm đó, có hành thi, có xác người đã hư thối xương cốt đen kịt giống như sắt rỉ sét.
Sắc mặt Đỗ Địch An khó coi, lập tức chạy tới phía cầu thang nói:
- Theo ta.
Ba người Migcan vội vàng đi theo phía sau hắn.
Trước khi vào toà nhà, Đỗ Địch An đã nhìn qua độ cao của toà nhà này, ít nhất khoảng mười lăm tầng, hắn thuận theo bậc thang chạy thẳng một đường lên, ven bậc thang nhìn thấy bảy tám thi thể hành thi và xác người hư thối, ngoài ra còn có xác động vật, chó.
Khi chạy đến lầu sáu, Đỗ Địch An đã mệt mỏi thở không ra hơi, ba người Migcan cũng như thế, trên thực tế lúc trước chiến đấu với phệ cốt thử đã làm thể lực của bọn họ hao tổn không ít, giờ phút này hoàn toàn bị sợ hãi dọa đến bỏ mạng mà chạy, đột phá cực hạn thể lực của mình.
- Rống, rống!
Lúc này, tiếng gào thét khàn khàn dưới tầng lầu truyền đến, thanh âm này đang tăng tốc tiếp cận, Đỗ Địch An nhìn xuống dưới lan can bên cạnh cầu thang, lập tức trông thấy mấy bàn tay màu xám nắm trên lan can đang leo lên cầu thang, chỉ là tốc độ leo lên rõ ràng bị trở ngại, mặc dù như thế, nhìn thấy bọn chúng vẫn đang tiến gần, sắc mặt Đỗ Địch An càng ngày càng khó coi, cắn răng tiếp tục leo lên phía trên.
Rất nhanh, Đỗ Địch An lên tới lầu mười hai, mệt thở hổn hển, hắn bất giác nghe được tiếng gào thét của hành thi kia ở phía dưới cách xa hơn mười mét, xem chừng bọn chúng cách mình khoảng ba tầng lầu, hắn vừa muốn tiếp tục chạy lên, bỗng nhiên, Sam chỉ vào một gian phòng rộng rãi bên cạnh, thở nói:
- Địch An, chúng ta vào trong này tránh một chút đi, bọn chúng hẳn sẽ không mở cửa đâu.
Đỗ Địch An khẽ giật mình, lập tức kịp phản ứng, nói:
- Vào nhanh đi.
Dẫn đầu chui vào trước. Ba người Migcan lập tức đuổi theo, Đỗ Địch An trở tay khóa cửa phòng lại, bởi vì vị trí tầng lầu tương đối cao, rêu xanh và cỏ cây không bò lên trên được nên then cửa dễ dàng khóa lại, Đỗ Địch An vặn then cửa khóa trái, sau đó nhanh chóng quay đầu lướt qua nhà này, chỉ thấy trong phòng khách loạn vô cùng, trên mặt đất có một thi hài hư thối nằm đó, bên cạnh còn có một xe cho trẻ sơ sinh, bên trong có một thi hài của trẻ con.
Đỗ Địch An lập tức nói:
- Chuyển ghế sô pha bên trong lại chặn cửa, động tác nhẹ chút.
"Ghế sô pha?" Mấy người Migcan nghe không hiểu, nhưng trông thấy hướng ngón tay của Đỗ Địch An cũng hiểu hắn nói là vật gì, lập tức chạy tới, ba người nâng ghế sô pha lên, nhanh chóng chuyển tới cửa, rón rén buông xuống chống đỡ cửa phòng.
Lúc này, tiếng rống ngoài cửa càng ngày càng rõ ràng, Đỗ Địch An vội vàng làm thế tay ra dấu im lặng, đứng ở trên ghế sa lon, xuyên qua mắt mèo nhìn ra phía ngoài cửa.
Thấu kính của mắt mèo cực kỳ đục, Đỗ Địch An lập tức trông thấy mấy cái thân ảnh mơ hồ từ ngoài cửa xuất hiện, chính là hành thi lúc trước, ba con hành thi này dường như leo lầu theo quán tính, tiếp tục thuận theo cầu thang đi lên trên.
Trong lòng Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, nhưng trái tim vẫn nhảy lên, khảng cách với quái vật khát máu này vẻn vẹn cách nhau một cái cửa, hắn cảm giác thế giới giống như dừng lại, chỉ có tiếng tim đập mãnh liệt quanh quẩn trong tai.
- Rống! !
Đột nhiên cửa phòng bỗng nhiên bị nện kêu vang, âm thanh khàn khàn từ ngoài cửa gào thét vào tràn ngập phẫn nộ và dữ tợn.