Chương 55: Vật Trong Sọ
- Nếu cần giải phẫu, nơi này không phati cũng có sao? Sam chỉ vào trong phòng khách, có một thi thể lão nhân đang nằm ở đó, hẳn là chủ nhân của gia đình này.
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu,
- Ta muốn giải phẫu xác vừa mới chết, từ hành vi khi còn sống của bọn họ mà phỏng đoán, về phần những người đã bị Thú Liệt Giả giết chết ở đây, đợi lát nữa cũng sẽ giải phẫu, xem xem sau khi bọn chúng chết đi thì thân thể đã xuất hiện biến hóa gì.
- Ta đi với ngươi! Rage cắn răng nói.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, lúc này liền trang bị một thanh đoản kiếm, đẩy cửa phòng ra rồi cùng Rage men theo hành lang đi xuống dưới, trong đó có một tầng hành lang đã đổ lún, nhưng không làm khó được hai người bọn họ, chỉ là một tầng lầu thì bọn họ có thể trực tiếp nhảy qua được.
Rất nhanh, hai người đã tới tầng dưới cùng, nhìn ra phía ngoài cửa thì thấy hành thi đã bị Migcan cùng Sam dẫn đi, lúc này liền rón rén đẩy cửa ra chạy đến cạnh góc tường, lập tức nhìn thấy ba thi thể chất đống trên mặt, mặc dù đầu của bọn chúng bị đập phá nhưng không có Tiên huyết chảy ra, Đỗ Địch An tiến lên bắt lấy hành thi phía trên cùng bị mình đâm chết kia, thấp giọng nói Rage tới phụ một tay.
Sắc mặt Rage trắng bệch, đương nhiên không ai muốn tới gần đám quái vật đáng sợ khát máu này, nhưng hắn vấn cố nén nổi sợ hãi trong lòng, tiến đến dìu cánh tay còn lại của hành thi, đỡ nó dậy.
Có hắc giáp cách ly, Đỗ Địch An cũng không lo lắng sẽ bị nhiễm virus cùng phóng xạ bên trên hành thi, cùng Rage khiêng nó trở về đại lâu.
Hành thi này nặng hơn Đỗ Địch An tưởng tượng rất nhiều, nhìn như là một tên thiếu niên gầy gò, nhưng nâng lên cảm giác lại giống một tên rất mập mạp nặng hai ba trăm cân, may mắn là hắn đã được ban phúc hai lần, sức mạnh cũng gấp ba người trưởng thành, nếu không muốn di chuyển hành thi này là điều cực kỳ khó khăn.
Rất nhanh, hai người đã vận chuyển thi thể đến tầng lầu có thang lầu bị sụp đổ kia, cũng chính là lầu chín. Đỗ Địch An đặt thi thể xuống trươc rồi đi vào trong phòng xem qua một lượt, sau khi không nhìn thấy vết tích của chuột cùng bất kì nguy hiểm nào khác đang ẩn giấu thì mới đưa hành thi tiến vào.
Nguyên chủ nhân của gian phòng đó đã chết, vết máu trên mặt đất sớm đã bị bụi bặm phủ mờ, một thi thể nam tử chừng mười mấy tuổi nằm trên mặt đất, từ những móng tay nhọn dài mà xem, cũng là một bộ hành thi, dưới một cái bàn cách thi thể nam tử này một đoạn không xa lại có một bộ thi hài, tóc rất dài, có thể thấy được chính là nữ nhân, huyết nhục đã hư thối, mùi xác chết nồng đậm.
Đỗ Địch An từ trong phòng ngủ ôm ra một đống chăn bông mốc meo hư thối, phủ lên bên trên những thi hài đang nằm trên mặt đất, che đi cái mùi xác chết gay mũi kia, sau đó Rage quét sạch những vật phẩm tán loạn trong phòng khách ra, tạo ra một khối đất trống.
Lúc này, Sam đang ở trên lầu thấy hai người nửa ngày không về thì liền chạy xuống dưới, gặp bọn họ ngay trong phòng này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh liền nhìn xem cổ hành thi dưới chân Đỗ Địch An run giọng nói:
- Thật, thật sự muốn giải phẫu nó à?"
Đỗ Địch An kiên định gật đầu.
Đổi lại là lúc trước, bảo hắn giải phẫu một thi thể bộ dáng nhân loại thì hắn tuyệt đối không dám xuống tay, nhưng bây giờ được chứng kiến cảnh tượng đẫm máu lúc trước kia, cùng Scott cùng những người khác vượt qua những lúc tuyệt vọng, hắn dần dần minh bạch, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào mình, không có người nào có thể che chở hắn, ngoại trừ lưỡi dao trong chính tay hắn!
Đỗ Địch An nắm chặt đoản kiếm nhẹ nhàng đâm về phía móng vuốt hành thi, tầng ngoài chính là lớp biểu bì vô cùng cứng rắn giống như hắc thiết lạnh lẽo, mũi kiếm đâm ở phía trên kia lại giống như đâm vào sắt thép.
- Đây, đây là sinh vật có thể tiến hóa sao...
Đỗ Địch An âm thầm kinh hãi, ngoại trừ móng vuốt bên ngoài, bàn chân hành thi này cũng sinh trưởng như lợi trảo, lớp biểu bì đen kịt bao trùm hơn phân nửa bàn chân cực kỳ dữ tợn.
Đỗ Địch An nhìn qua lồng ngực của nó, trong lòng vẫn có một tia khiếp đảm, hắn hít một hơi thật sâu cắn răng đâm xuống dưới, phốc một tiếng, đoản kiếm đâm vào đến bụng trắng như đá vôi của nó, nhưng không có tiên huyết bắn ra tung tóe, Đỗ Địch An nhẹ thở phào, nói thật nếu như nhìn thấy Tiên huyết chảy ra, hắn cảm thấy chắc chắn mình sẽ nôn mửa ra, dù sao, Scott cũng đã nói, cái cái gọi là hành thi này đều là Nhân Loại bị cảm hóa!
Đẩy nhẹ thân kiếm sang một bên, Đỗ Địch An nhìn thấy cấu trúc mặt phẳng vết cắt của nó, sắc mặt không khỏi biến hóa, chỉ gặp cái dưới da thịt màu trắng như vôi này chính là huyết nhục màu nâu, Tiên huyết tựa như ngưng kết bên trong máu thịt, chuẩn xác mà nói tựa như đông lạnh ở bên trong.
Đông lạnh?
Đỗ Địch An chỉ nghĩ đến, thi thể hành thi vô cùng lạnh buốt, chẳng những không có nhiệt độ mà một sinh vật nên có, hơn nữa lại lạnh đến mức giống một khối băng, thân thể ở vào nhiệt độ lạnh đến mức đóng băng như vậy, khó trách không có dấu hiệu nào là hư thối.
Nhưng Đỗ Địch An nhìn thấy những hành thi khác bị Thú Liệt Giả giết chết, lại đều có vết tích hư thối nghiêm trọng, đặc biệt là cái hành thi nữ nhân chết tại phòng tắm mà lúc ban đầu nhìn thấy kia, bộ mặt cùng thân thể đều hoàn toàn hư thối.
Nghĩ đến cái này, Đỗ Địch An không khỏi nhìn về phía cỗ hành thi nam nhân trong gian phòng đó, lập tức tiến lên xem.
Nếu như hành thi của hắn cũng như vậy, đầu lâu của hành thi nam nhân này cũng bị phá hủy, từ chính giữa chém đứt ra thành hai, hẳn là dùng một loại đao kiếm nào đó cực cứng cỏi cực sắc bén chém ra, hoàn toàn nhìn không ra diện mạo thật sự. Hơn nữa các bộ phận cổ, cánh tay, ngực của nam hài này đều xuất hiện dấu hiệu hư thối ở những mức độ khác biệt, da thịt sưng lên như bong bóng, Đỗ Địch An dùng đoản kiếm nhẹ nhàng đâm tới, da thịt hư thối như là đậu hũ, mũi kiếm tuỳ tiện đâm vào bên trong thì huyết thủy màu đỏ sậm thẩm thấu ra.
Đỗ Địch An cảm nhận được mùi thi thể nồng đậm phát ra từ trên người nó, trong dạ dày cuồn cuộn từng trận buồn nôn, đồng thời hơi mờ mịt, vì sao những này hành thi sau khi chết cũng hư thối giống như Nhân Loại, tản mát ra mùi thối giống như nhau?
Chẳng lẽ những này hành thi, thật sự còn "Còn sống" ?
Nếu như là còn sống, vì sao lại vô ý thức, ngay cả bản năng cơ bản của một sinh vật cũng không có? !
Đỗ Địch An im lặng trầm tư, sau đó đứng dậy đến trước mặt hành thi lúc trước, kéo mở mắt của nó ra, đây là một gương mặt phương tây, con mắt lại là màu xanh biếc, chẳng lẽ bọn chúng truy tung con mồi chính là dựa vào đôi mắt này?
Đỗ Địch An trầm mặc dùng đoản kiếm nhẹ nhàng vót vào chóp mũi của nó, từng tấc từng tấc cắt đứt xuống, cái mũi nhô ra lập tức gọt đến bằng phẳng, lộ ra hai cái lỗ mũi thâm đen, Đỗ Địch An nhìn qua khẽ nhíu mày, lại lật nghiêng lấy đầu của nó, gọt sạch lỗ tai của nó, lấy lỗ tai của nó làm trung tâm đào ra một cái vòng xoáy.
Rage cùng Sam đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì sắc mặt trắng bệch, hai chân khẽ run rẩy, điều khiến bọn họ sợ hãi không phải cỗ hành thi này, mà là biểu lộ ngay giờ phút này của Đỗ Địch An, đó là một loại chuyên chú phi thường và vẻ mặt nghiêm túc, vẻ mặt này khiến bọn họ cảm nhận được một loại hàn khí từ ở sâu trong nội tâm, so với việc đối diện với một hành thi còn sống thì còn sợ hãi hơn nhiều, mãi cho đến nhiều năm về sau, bọn họ vẫn không cách nào quên được cảnh tượng này.
Lúc này, Đỗ Địch An móc sạch tai hành thi này, lập tức trông thấy trong lỗ tai chất một lớp bụi bặm thật dày, trong lòng của hắn kỳ quái, những hành thi này hơn ba trăm năm không hề móc phân tai, lỗ tai sớm đã bị tro bụi tích lũy thành nhiều tầng dày, cứ như nhét bông vải vào tai, thính giác lẽ ra rất yếu mới phải, vì sao lại có thể nhạy cảm với âm thanh như vậy? Chẳng lẽ khí quan của bọn chúng đã tiến hóa bước phát triển mới, thay thế thính giác?
Đỗ Địch An trầm tư một lát rồi đẩy cằm của nó ra, xem đầu lưỡi của nó, đầu lưỡi này sớm đã rách mướp, dường như là lúc cắn xé con mồi bị đâm bị thương, bởi vậy có thể thấy được,lbhành thi xác thực không biết được làm sao để bảo vệ mình, cũng không có cảm giác đau.
Nghĩ đến điểm này, Đỗ Địch An khẽ giật mình, nghĩ đến lúc trước khi Scott kích giết hành thi nữ nhân kia, dùng đoản kiếm đinh lấy đầu của nó, nó lại phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể cũng không ngừng run rẩy, đã không có cảm giác đau vì sao lại có phản ứng như thế?
Ánh mắt của hắn chớp động một lát, bỗng nhiên vung vẩy đoản kiếm, từ miệng hành thi này cắt ngang xuống, rồi từ hai bên khóe miệng miệng cắt vào, bàn tay dùng sức hạ thấp xuống, rất nhanh, toàn bộ hàm dưới của hành thi này đều bị hắn gọt rơi xuống, vẫn không có một giọt tiên huyết nào chảy ra.
Lúc này Đỗ Địch An chém đầu của nó xuống, từ chỗ cằm đã vót ra nhìn vào bên trong đầu, chỉ thấy huyết nhục vô cùng lạnh lẽo cứng rắn.
Hắn khẽ nhíu mày hơi lúng túng một chút, nhưng nghĩ đến dưới lầu còn có hai cái dự bị, lúc này cắn răng một cái, dùng đoản kiếm đâm vào bên trong xoay tròn xoắn nát huyết nhục cùng tế bào não bên trong, sau đó đập đầu trên sàn nhà, đập nát tất cả những tổ chức đã bị xoắn nát kia đi.
Đông một tiếng, đột nhiên, từ trong đầu lăn ra một vật cứng rơi xuống đất mà nhấp nhô, đâm vào nơi bả vai hành thi này rồi dừng lại.
Đây là một viên cầu màu xanh đậm, lớn chừng ngón cái vô cùng tròn trịa.
...