Chương 54: Giải Phẩu
- Bọn chúng đang tìm kiếm chúng ta!
Sam nhìn qua những thân ảnh kia rùng mình mà nói:
- Chẳng lẽ là ngửi được mùi của chúng ta? Không thể nào, chúng ta cách xa như vậy...
Ánh mắt Đỗ Địch An âm trầm nhìn chằm chằm những thân ảnh du đãng này suy tư nói:
- Bọn chúng hẳn là chưa phát giác được chúng ta, nếu không sẽ không hành động chậm rãi như vậy, nếu như nói là mùi lưu lại thì bọn Scott nhiều người như vậy hẳn mùi lưu lại so với chúng ta nhiều hơn, trừ phi những hành thi từ nơi đó chạy tới không chỉ mười mấy con mà là càng nhiều...
Migcan vội vàng nhìn qua hắn, nói:
- Địch An, làm sao bây giờ, bọn chúng rất nhanh sẽ tới dưới lầu, tiếp tục như vậy nữa nhất định sẽ phát giác được chúng ta.
- Đừng hoảng hốt.
Đỗ Địch An cau mày nhớ lại lúc trước, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
- Nếu như những hành thi này không có ý thức, những hành vi ngu xuẩn như nhảy lầu mà cũng làm được nói rõ bọn chúng không biết tử vong là gì, cũng không ý thức được nguy hiểm, đã như vậy thì bọn chúng dựa vào cái gì để bắt con mồi?
- Lúc trước Scott nói qua, bọn chúng sẽ truy tung mùi máu tươi, nhưng nếu như là dạng này thì mùi vị mau tanh của mấy bộ thi thể bị cắn lúc trước cũng đủ để hấp dẫn bọn chúng lúc, coi như mấy bộ thi thể đã bị ăn sạch thì sau khi bọn chúng gặm cắn thi thể ngoài miệng và trên tay cũng sẽ lưu lại vết tích, những hành thi khác nếu như thật khát máu, tất nhiên sẽ đi gặm cắn đồng bọn.
- Thế nhưng thực tế không phải như vậy, những hành thi kia nhìn thấy chúng ta liền đuổi theo, hoàn toàn không thấy thi thể trên đất.
- Cái này chỉ có thể nói rõ, mặc dù Tiên huyết hấp dẫn nó nhưng các sinh linh còn hấp dẫn bọn nó gấp nhiều lần.
Đỗ Địch An trong đôi mắt lóe ra đen thúy quang trạch, phảng phất thấy rõ hết thảy sự vật
- Lúc trước hành thi nữ nhân nghe được thanh âm gọi Alan chạy trốn liền bỏ thi thể rồi truy giết, ở phía sau ta dùng tảng đá dẫn dắt sự chú ý của bọn chúng, rất có thể thứ hấp dẫn bọn chúng không phải Tiên huyết, mà là... âm thanh?
Suy đoán ra kết luận này, Đỗ Địch An không hề vui mừng mà khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy đã bỏ qua một tin tức quan trọng, hắn tiếp tục tìm kiếm kí ức trong đầu,lúc đi vào khu số tám từng màn phi tốc lướt qua, bộ dáng thập hoang giả lúc thấy vô số thi thể bị giết... Đột nhiên hắn giật mình, không đúng, không phải âm thanh!
Hoặc có thể nói âm thanh giống như Tiên huyết, mặc dù có thể hấp dẫn sự chú ý của bọn nó nhưng... Cũng không phải thứ bọn chúng khát vọng nhất, cũng không phải phương thức duy nhất bọn chúng truy tung con mồi!
Nguyên nhân chân chính ở ngay trên người bọn họ.
Cái kia chính là "Nhiệt lượng" !
Không sai, Đỗ Địch An nghĩ đây chính là phương thức bắt mồi chủ yếu của bọn chúng, đó chính là nhiệt lượng của con người, đơn giản mà nói thì bọn chúng có được nhiệt cảm thị giác ! Bất quá, không thể xưng là "Thị giác" bởi vì có một số hành thi có mắt bị đâm, có con thì mắt lồi ra hư mất, Đỗ Địch An suy đoán, đầu óc của bọn nó có lẽ có một tổ chức thần bí biến dị, có thể tự động cảm giác nhiệt lượng chung quanh.
Bất luận động vật nào có nhiệt lượng bọn nó cũng có thể phát hiện..
Mặc dù không thể hoàn toàn xác định phỏng đoán nàynhưng Đỗ Địch An cảm thấy đây là tin tức từ thực tế lấy được, chỉ có thể suy đoán ra được một giả thiết như vậy, hắn nhìn bầy hành thi đang tới lập tức có chủ ý, nói vớiMigcan ba người nói:
- Migcan, ngươi tìm một vật cứng ném mạnh đến nơi khác xem có thể dùng âm thanh dẫn dắt bọn chúng rời đi, Rage, ngươi lập tức châm lửa làm một bó đuốc.
Ba người sững sờ nhưng lập tức phát sáng, mặc dù không biết làm bó đuốc làm gì, nhưng dùng thanh âm dẫn dắt hành thi rời đi lại là một ý định không tồi.
- Xem ta đi.
Migcan lập tức chạy vào trong phòng tìm tòi, từ trên vách tường trong phòng ngủ bẻ mấy tấm gạch, đi vào phòng bếp lúc trước ném về phía cao ốc phụ cận.
Bành một tiếng, tấm gạch quẳng xuống đất biến thành cặn bã.
Thanh âm trong cư xá truyền ra, những hành thi kia lập tức bị thu hút, nhìn thấy phương pháp có hiệu quả khiến Migcan hưng phấn không ngừng ném mạnh, càng ném càng xa càng xa dẫn dắt bọn hành thi rời đi.
Đỗ Địch An nhìn thấy thanh âm dẫn dụ hữu hiệu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Rage dùng dao đánh lửa nhóm lửa trong phòng sưu tầm quần áo chế thành bó đuốc nói ngay:
- Ném cây đuốc thử xem.
Rage sửng sốt một chút, không đoán được Đỗ Địch An đang suy nghĩ gì, nhưng vẫn nghe hắn ném bó đuốc ra xa, hỏa diễm trên không trung lăn lộn rơi xuống đất, suýt nữa bị tắt.
Đỗ Địch An lập tức chăm chú nhìn lại chỉ thấy thanh âm bó đuốc rơi trên mặt đất khiến mấy con chạy phía sau quay đầu, nhưng Migcan lần nữa ném gạch tạo thành tiếng vang cực lớn khiến những con hành thi này bị hấp dẫn nhanh chóng rời khỏi tiểu khu đi vào chỗ những tấm gạch rơi xuống.
Đỗ Địch An cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ đoán sai rồi? Hắn nhíu mày nhìn qua những hành thi bị thanh âm dẫn dắt rời đi, nghĩ lại sai thì sai, dù sao có thể dụ hành thi rời đi là tốt rồi.
Lúc này, khoảng cách Migcan ném hòn đá đã cực hạn, những hành thi vây quanh ở chỗ hòn đá rơi xuống bồi hồi một lúc bỗng nhiên lại loạng chà loạng choạng mà đi tới tiểu khu.
Vừa nhẹ nhàng thở ra bốn người lập tức trừng to mắt suýt nữa chửi ầm lên.
Tình huống như thế nào?
Đỗ Địch An cảm thấy rất kì quái, đã bị dẫn dắt rời đi thìvì cái gì mà còn quay lại tiểu khu này? Hơn nữa nhìn phương hướng của bọn nó chính là hướng về bốn người bọn họ.
- Sao lại thế... Sam kinh ngạc nhìn nói.
Sam vội vàng nói:
- Tiếp tục ném nhanh.
Migcan vội vàng chạy lại tường lấy gạch tiếp tục ném mạnh. Rất nhanh những hành thi lại bị hấp dẫn, khiến bọn họ nhẹ nhàng thở ra nhưng trong lòng lại cao hứng không nổi, nếu cứ dùng thanh âm dẫn dụ hành thi thì không phải kế lâu dài, mà thời gian lâu dài nói không chừng còn hấp dẫn hành thi từ địa phương khác tới.
Đỗ Địch An nhíu chặt mày, đến tột cùng trên người bọn họ có điểm gì hấp dẫn những hành thi này?
- Chờ một chút, nếu như là nhiệt lượng... Chẳng lẽ bọn chúng phân biệt được hỏa diễm và thể nội có nhiệt lượng khác nhau?
Đỗ Địch An đột nhiên nghĩ đến điểm ấy thì sắc mặt không khỏi biến hóa, nếu là như vậy, ngoại trừ làm nhiệt độ cơ thể bọn họ thấp hơn bên ngoài, nếu không thì không còn cách nào.
Thế nhưng muốn giảm nhiệt lượng chỉ có thể cởi quần áo.
Nhưng mà trong không khí bức xạ hạt nhân nồng đậm mà cởi quần áo, giá trị phóng xạ trong thể nội cấp tốc tăng trưởng.
Đỗ Địch An cúi đầu trầm tư, ba người Migcan thay phiên ném gạch, lúc hành thi chuẩn bị trở về tiểu khu thì ném một khối, khống chế rất ổn định chứ không ném lung tung.
Một lúc sau Đỗ Địch An quyết định nói với ba người Migcan:
- Các ngươi ai nguyện ý cùng ta xuống dưới khiên một hành thi đi lên.
Nghe nói như thế ba người Migcan giật nảy cả mình, kinh ngạc nói:
- Nhấc hành thi đi lên? Chết hay sống? Ngươi muốn làm gì?
- Là ba con mới chết kia.
Đỗ Địch An nghiêm túc nói:
- Ta muốn giải phẫu bọn chúng.
Phương pháp hiểu rõ một vật nhanh nhất chính là nhìn thấu triệt từ trong ra ngoài, mặc dù Đỗ Địch An không có kinh nghiệm chữa bệnh, cũng không hiểu nhiều về thân thể người, nhưng dưới hoàn cảnh ác liệt như lúc này thì phương pháp có thể thử cũng có hạn, đây là hắn biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ tới để có thể mau chóng hiểu rõ hành thi.
- Giải phẫu? !
Ba người Migcan trừng to mắt, nhìn hắn như nhìn quái vật.