Hắc Ám Vương Giả

Chương 64: Gặp Lại Ác Thú

Chương 64: Gặp Lại Ác Thú
Trong lòng Đỗ Địch An thầm kinh hãi,vội giãy giụa bò lên, hắn cảm giác tay chân không còn chút sức lực nào, lúc trước hắn cách nơi xảy ra chấn động quá gần nên cũng bị trận nổ lan đến gần, giờ phút này toàn thân xương cốt đau nhức vô cùng, không còn chút sức nào.
- Tiểu tạp chủng!
Byrne máu me đầy mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An, kéo lê chân phải đã bị tạc thương nặng nề chậm rãi tiến về phía phía Đỗ Địch An, nâng chủy thủ lên mà mãnh liệt đâm về ngực Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An vội vàng nghiêng người lăn một vòng, mạo hiểm tránh đi một kích này.
Cánh tay phải Byrne đã bị đạn nổ toe, cộng thêm đùi phải trọng thương khiến thân thể mất cân bằng mà trong phút chốc liền té nhào vào chỗ mà Đỗ Địch An đang ngồi, hắn giãy dụa muốn bò lên lần nữa, nhưng một tay lại không thể chống thân thể đứng lên được, rốt cục vẫn ngã nhào xuống đất, hắn thở hồng hộc, trên khuôn mặt đẫm máu lộ ra hận ý vô cùng mãnh liệt điên cuồng, nắm chủy thủ bò về hướng Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An thấy hắn không còn khí lực để đứng lên lần nữa, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra mặc dù không thể nổ chết hắn nhưng cũng khiến hắn trọng thương đến tàn phế, vội vàng nắm đồ vật trong tay lên, chậu hoa, bình nước, cùng ròng rọc ghế dựa rơi xuống, tất cả đều đập xuống đầu Byrne.
Phần đầu không có hắc giáp bảo vệ lập tức bị những vật này đập trúng, nếu là lúc bình thường thì nhiều nhất cũng chỉ khiến hắn cảm giác được một chút đau đớn, nhưng giờ phút này phần bên phải của hắn đã bị tạc thương, lúc những chậu hoa cùng ghế rơi vào người hắn khiến bắp thịt co rúm lại, vết thương vốn đã không ngừng chảy máu nay càng đau nhức kịch liệt.
Hắn rống giận, quơ chủy thủ nhưng lại không đến được chân Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An không dám áp sát quá gần, lo lắng hắn sẽ đột nhiên nhào tới, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến đoản kiếm mà mình đã ném ra, mặc dù lưỡi dao xoay tròn, nhưng mũi kiếm có thể nói là sắc bén, lúc này liền thở hỗn hển chạy đến chỗ mà trước kia Byrne đứng, lập tức tìm được cây đoản kiếm kia, quay đầu nhìn lại thì Byrne đã bò tới.
Đỗ Địch An vừa muốn tới gần ám sát, nhưng bỗng nhiên trông thấy ánh mắt dữ tợn, tràn ngập hàn ý bức người tựa như một tên hung thú có thể phản công bất cứ lúc nào của hắn thì cũng không khỏi chần chờ đôi chút, ngay lúc hắn chần chờ, mặt đất trong gian phòng chợt rung lên một cái, bành một tiếng, chỗ dưới chân Byrne cũng chính là vị trí xảy ra vụ nổ lúc trước bỗng nhiên chìm xuống, mặt đất trong phạm vi mấy mét đều đổ lún xuống dưới.
Cả sàn nhà cùng Byrne cùng rơi xuống lầu ba, vị trí dưới lầu ba này cũng là một gian phòng, thân thể hắn lập tức đè sập mấy cái bàn.
Ryan nằm sấp trên sàn nhà, toàn thân chấn động đến mức đau nhức kịch liệt, rên rỉ cắn răng bò lên, đúng lúc này, mặt đất dưới người hắn lại chấn động, ngay sau đó một lại đổ lún xuống dưới một lần nữa, rơi xuống lầu hai.
Byrne vừa mới bò lên một chút, thân thể đã liên tục đụng vào sàn nhà lập tức bất động.
Đỗ Địch An không khỏi ngơ ngẩn, thả nhẹ bước chân đi vào rìa bên cạnh cảnh tượng đổ nát nhìn xuống phía dưới, tên thú liệt giả kia đã hoàn toàn không còn động đậy, máu tươi từ cánh tay phải của hắn chậm rãi chảy xuống tràn lan dưới thân thể trên sàn nhà.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy toàn thân giống như sụp đổ, lập tức rút lui mấy bước, đi vào đoạn gấp khúc của hành lang đặt mông ngồi xuống dựa vào tường nghỉ ngơi, cao ốc này quả nhiên là bã đậu, dưới sự ăn mòn của thời gian, chỉ là chấn động ở mức độ này đã khiến toàn bộ sàn nhà phía dưới hai tầng lầu đều chịu chấn động, đoán chừng nếu hỏa lực lớn hơn một chút nói không chừng sẽ có thể nổ tung cả tòa lầu này.
Nghỉ ngơi một lát, Đỗ Địch An cảm giác thể lực đã phần nào khôi phục liền rón rén trở lại căn phòng này, nhặt những viên cầu xanh đậm kia rồi rời khỏi nơi này.
Lúc trở lại lầu hai, Đỗ Địch An bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như những thập hoang giả khác tìm được nơi này chắc chắn sẽ bẩm báo lên, dẫn tới cuộc điều tra của những tập đoàn thú liệt giả khác, lúc này ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhấc đoản kiếm lên tìm tới gian phòng kia, chỉ thấy tên thú liệt giả kia vẫn nằm ở đó, Tiên huyết chảy ra rất nhanh đã khô cứng.
Hắn lấy dao đánh lửa trên người ra lục lọi quanh căn phòng, rất nhanh liền tìm được một đống văn bản tài liệu bằng giấy trắng, lập tức chồng đống giấy trắng này vào thân thể tên thú liệt giả, ngay lúc hắn vừa ngồi xổm xuống đập sấp giấy trắng nhào vào người đối phương thì đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tên thú liệt giả vốn đã chết này lại bỗng nhiên xoay người, chủy thủ trong tay hắn đâm tới ngực Đỗ Địch An.
Điều này hoàn toàn vượt quá dự liệu của Đỗ Địch An, hắn không khỏi sửng sốt, chỉ cảm thấy chủy thủ tuỳ tiện đâm xuyên vào nhuyễn giáp của mình, đâm tận sâu trong lồng ngực, cảm giác đầu tiên chính là lạnh buốt, sau đó mới cảm nhận được cơn đau kịch liệt từ ngực truyền đến.
Hắn mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin nhìn tên thú liệt giả này, đối phương vậy mà lại giả chết? Là vì hắn muốn tiếp cận phản kích sao?
Hắn đã nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nhưng trong khoảng thời gian này đối phương lại có thể nhịn được mà một mực giả chết! Tựa như biết trước được hắn tất nhiên sẽ tới gần, đây là niềm tin cùng sức chịu đựng gì chứ? !
- Súc... Sinh!
Byrne chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên vô cùng tái nhợt, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra hận ý vô cùng điên cuồng, giống như đang nở nụ cười tự giễu, gục đầu, bàn tay đang nắm chủy thủ cũng nới lỏng rồi vô lực rơi xuống.
Lần này, thật sự đã chết rồi.
Nhưng... Chủy thủ lại cắm vào ngực Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nắm chủy thủ, dường như toàn thân đau nhức đến run rẩy, đứng không vững, thân thể của hắn ngã xuống, hắn khó khăn cúi đầu nhìn ngực, chỉ cảm thấy mỗi một cử động của thân thể đều ảnh hưởng tới cơ ngực, truyền đến xé rách đau nhức kịch liệt.
- Ta không thể chết, không thể chết...
Trong đầu Đỗ Địch An không ngừng lặp lại ý nghĩ này, chỉ cảm thấy ý thức dần dần mơ hồ, tứ chi thân dường như khẽ rét run, hắn rất muốn bất tỉnh rồi ngủ như vậy, nhưng trong đầu từ từ hiện ra dung âm tiếu mạo của tỷ tỷ và phụ mẫu, nhìn lại cảnh tượng này lần cuối cùng trước khi bị cái cửa đông lạnh kia đóng kín, dường như còn có thể nghe được mẫu mẫu cùng tỷ tỷ đang nói...
Phải sống sót...
Phải sống sót...
Sống sót!
Hắn bỗng nhiên cắn đầu lưỡi một cái, ý thức u ám lúc trước lập tức khôi phục mấy phần, hắn cúi đầu nhìn lại, phát hiện chủy thủ thật ra cũng không có đâm trúng tim, nếu là đâm ngay tim sẽ chết liền tại chỗ, có lẽ là đối phương mất máu quá nhiều, cánh tay không còn khí lực nên đã mất đi độ chính xác, bởi vậy đã đâm lệch về bên phải.
Nhìn thấy vậy, trong lòng Đỗ Địch An lập tức tuôn ra khao khát sống mãnh liệt, hắn cắn răng bò lên móc trong ba lô ra viên cầu xanh đậm, ngăn tầng tầng vải vóc rồi dán ngay chỗ ngực, trong lúc nó hấp thu nhiệt lượng, cũng có thể khiến vết thương cầm máu cùng giảm đau.
Đỗ Địch An chậm rãi bò lên, đi đến bên cạnh tên thú liệt giả, lật hắn lại lấy túi cấp cứu treo bên hông thân thể hắn, từ bên trong móc ra một cuộn vải trắng không dùng hết cùng một vài bình lọ, có dược hoàn, có cả bột phấn.
Đỗ Địch An tìm được cồn trong đó, run rẩy dùng dao đánh lửa nhóm hỏa diễm, đem đống giấy trước đó chồng chất trên thú liệt giả này thiêu đốt, đồng thời cởi nhuyễn giáp nửa người trên ra, mặc dù phóng xạ trong không khí cao, nhưng một lát cũng không có gì đáng ngại, hơn nữa giờ phút này hắn cũng không quản được nhiều như vậy.
Hắn ngậm rượu tinh trong miệng, cúi đầu phun vào vết thương trước ngực, sau đó cắn răng cẩn thận từng chút một rút chủy thủ ra ngoài, cơn đau nhức kịch liệt khiến hắn cảm giác da đầu đều đang nổ tung, linh hồn đều đang run sợ, mấy lần muốn dừng lại nhưng vẫn là cố nén đau nhức mà chậm rãi rút chủy thủ ra. Tiên huyết lập tức tuôn ra bên ngoài, cảm giác mệt lả khiến hắn suýt nữa té xỉu.
Hắn cắn chặt răng quấn băng gạc quanh ngực, chăm chú ghìm chặt, giờ phút này không tìm thấy kim khâu, cũng không thể nào khâu vết thương lại, tạm thời cầm máu trước mới là trọng yếu nhất.
Rất nhanh vết thương nhuộm đỏ mảnh vải màu trắng, Đỗ Địch An chỉ có thể quấn chặt từng vòng quanh thân thể, sau đó mặc nhuyễn giáp vào, để viên cầu xanh đậm kia ở trước ngực, hi vọng hàn khí của nó có thể làm cho vết thương mau chóng cầm máu.
Làm xong những việc này, Đỗ Địch An nhìn thi thể tên thú liệt giả trước mắt bị đốt cháy trong hỏa diễm, dần dần hóa thành xác chết cháy, trong lòng âm thầm dâng lên cảm giác lạnh cả người, những tên thú liệt giả này quả nhiên không phải nhân vật nhỏ, về sau cần phải cẩn thận hơn mới được!
Hắn dựa vào tường nghỉ ngơi, đồng thời nghiên cứu những bình lọ bên trong cái túi cấp cứu kia, điều khiến hắn thấy đắng chát chính là những dược vật này cũng không có dán nhãn, hắn không dám mạo hiểm uống bậy, dù sao những dược vật này là thứ phục dụng cho thú liệt giả nên dược hiệu cực mạnh, nếu như dùng sai sẽ khiến mình nguy hiểm hơn.
Thời gian chậm rãi qua đi, điều khiến Đỗ Địch An cảm thấy nhẹ nhàng chính là vết máu trên băng gạc ở ngực đã ngừng khuếch tán, Tiên huyết đã tạm thời ngừng chảy, chỉ là không thể hoạt động mạnh, nếu không vết thương sẽ lập tức vỡ ra.
Nhưng mà, thượng thiên không chiếu cố hắn lần nữa, Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn xa xăm ra cửa sổ, chợt nghe được một âm thanh rung động nhẹ nhàng từ mặt đất truyền đến, đồng thời từ nơi đường phố xa xa bên ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng gầm nhẹ, thanh âm cực kỳ quen thuộc chính là Cự Thú màu đen lúc trước kia!
Đỗ Địch An đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi, sắc mặt lập tức đại biến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất