Hắc Ám Vương Giả

Chương 63: Không chết

Chương 63: Không chết
Lông mày Byrne khẽ động, hắn nhích nhẹ tới gần, chậm rãi đẩy tấm thảm thực vật che kín căn phòng ra, cửa phòng không có khóa chợt phát ra tiếng vang kẹt kẹt rất nhỏ. Byrne nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy tiễn của mình cắm vào một cái bàn gỗ trong phòng.
Hắn khẽ nhíu mày, đúng lúc này chỉ nghe thấy từ trong một căn phòng phía sau truyền ra một động tĩnh bí ẩn rất nhỏ.
Trong mắt của hắn bạo phát tinh quang, bỗng nhiên quay đầu lại với lấy mũi tên, tốc độ của tên chỉ hoàn thành trong vòng hai giây, mũi tên trong nháy mắt đã phá không bay ra, từ gian phòng bên kia bắn vào trong cửa sổ, bên trong lập tức truyền ra một tiếng kêu đè nén.
- Tiểu tạp chủng!
Byrne cười lạnh rồi thu hồi cung tiễn trở tay rút chủy thủ ngay chỗ xà cạp ra, từng bước từng bước đi về phía căn phòng này, một cước đá văng cửa phòng, mọi thứ trong phòng đều hiện ra trước tầm mắt của hắn, lập tức trông thấy Đỗ Địch An đang nằm gục bên cạnh một cái bàn làm việc, cung tiễn dường như đâm vào một bên xương sườn đính hắn sát vào cạnh bàn.
Ánh mắt Byrne lộ ra vẻ khát máu, hắn rất tự tin về cung tiễn của mình, ngay cả tảng đá cực kỳ cứng rắn đều có thể bắn thủng huống chi là bộ giáp mềm yếu của thập hoang giả này.
- Tiểu tạp chủng giãy dụa đi, có phải rất tuyệt vọng hay không?
Byrne liếm môi một cái, từng bước một tới gần.
Đầu Đỗ Địch An đầy mồ hôi, hoảng sợ nhìn hắn nói:
- Đừng, đừng tới đây.
- Gọi, tiếp tục gọi đi.
Đáy mắt Byrne lóe lên hàn ý,
- Tiểu tử dám phá hư chuyện tốt của ta, tiểu súc sinh không có giá trị, ta sẽ lột da cạo xương ngươi!
Hắn càng đến gần, nét sợ hãi trên mặt Đỗ Địch càng đậm, nhưng ngay lúc Byrne tới gần, chỉ còn cách cái bàn chừng bốn năm mét, vẻ hoảng sợ trên mặt Đỗ Địch An lại thu lại, dường như khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, lộ ra sát ý tàn nhẫn kiên nghị, thân thể đang nằm sấp bỗng nhiên đứng thẳng lên, cánh tay một mực giấu ở dưới ngực bỗng nhiên vung ra một cái bóng đen, chính là đoản kiếm của hắn!
Đột nhiên tập kích như thế khiến Byrne hơi sửng sốt, nhưng hắn dù sao cũng là thú liệt giả thân kinh bách chiến bên bờ sinh tử, hắn theo bản năng mà nâng chủy thủ trong tay lên, hô lên một tiếng rồi chặn đứng đoản kiếm đang thẳng tắp phóng tới kia.
Lúc này, Byrne mới nhìn rõ cung tiễn của mình thật ra không hề bắn trúng Đỗ Địch An mà là cắm trên bàn gỗ, lúc trước Đỗ Địch An cố ý kẹp lấy mũi tên dưới nách là để hắn lầm tưởng là bản thân đã bắn trúng.
- Tiểu súc sinh! !
Byrne vô cùng phẫn nộ, đã bị Đỗ Địch An chọc giận, cũng chính vì mình đã rơi vào bẫy của một tên thập hoang giả khiến hắn mới cảm thấy phẫn nộ như thế, vẻ mặt dữ tợn mà nói:
- Ta sẽ vặn đầu ngươi, móc mắt ngươi, tiểu tạp chủng đáng chết! !
Trong lúc gào thét thì thân thể cũng tức tốc xông ra nhanh chóng vồ như báo, khoảng cách chừng bốn năm mét lúc trước trong chớp mắt đã tới rất gần.
Nhưng Đỗ Địch An lại không hề bối rối, ngay lúc hắn ném mạnh đoản kiếm ra thì tất cả đồ đạc trên bàn, nào là chén nước, khung hình cùng chậu hoa khô héo cũng đều theo đó mà bay tới tấp về phía Byrne.
Những vật này mặc dù thể không tạo nên tổn thương gì nhưng lại có thể ngăn cản được đối phương.
Byrne biết dụng ý của hắn nên trước đó đã từng có lúc bị tính kế sỉ nhục, sẽ đâu còn để cho Đỗ Địch An được như ý, hắn vung tay nghiêng đầu lách qua những vật đang bay loạn xạ trước mặt, về phần chén nước cùng chậu hoa, hắn không hề để tâm đến dù chỉ một chút , mặc cho bọn chúng va vào người, với độ cứng của nhuyễn giáp trên người hắn thì có bị tảng đá đập trúng cũng sẽ không có tổn thương gì, trong lúc không nhìn tới những thứ này, hắn cấp tốc đuổi tới trước mặt Đỗ Địch An.
Đúng lúc này, Đỗ Địch An vừa vung ra một đống vải vóc
Vải vóc kia vốn dĩ ở trên bàn, giờ phút này lại bị ném đi cùng những đồ vật khác, tựa như là thứ đồ vớ được trong lúc hoảng hốt.
Trong lúc ném mạnh, Đỗ Địch An không khỏi quay đầu nhìn lại.
Bành một tiếng, Byrne lại xuất thủ tung cước đá bay vải bố này, hắn cười lạnh nói:
- Tiểu quỷ, ngươi cho rằng ta sẽ thua thiệt lần nữa sao, phía trên những vật khác đều có tro bụi cùng rêu xanh che kín, phía trên vải vóc này của ngươi lại rõ ràng có vết tích của sự thay đổi, bên trong không phải cất giấu thứ gì chứ?
Con ngươi Đỗ Địch An hơi co lại, mình đánh giá quá thấp thú liệt giả đáng sợ này rồi, thể chất cường hãn chỉ là một trong nhiều thủ đoạn của bọn hắn, thực sự đáng sợ nhất chính là kinh nghiệm chiến đấu phong phú kia, có lẽ trong lúc đi săn quái vật, rất nhiều thủ pháp hay dùng để chế tạo ra bẫy sớm đã được bọn họ đã vận dụng hết rồi!
- Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.
Đỗ Địch An thở dốc, lạnh lùng theo dõi hắn nói.
Byrne cười lạnh một tiếng,
- Thú liệt giả không phải loại người mà ngươi dựa vào một chút mưu ma chước quỷ đã có thể giết chết, đã để ba tên tiểu súc sinh khác chạy thoát rồi, vậy thì ngươi thay thế bọn họ tiếp nhận phẫn nộ của ta đi!
Đỗ Địch An cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi cũng đánh giá thấp ta, ngu xuẩn!
Nói xong, bỗng nhiên hắn ngồi xổm người xuống.
Byrne khẽ giật mình, đột nhiên hắn nhìn thấy bên trong một cổ máy nằm dưới mặt bàn bên cạnh mình dường như có ánh sáng mờ nhạt như hỏa quang lộ ra, sau một khắc hỏa quang kia bành trướng và thôn phệ lấy hắn!
Oanh! ! !
Một tiếng vang thật lớn, dường như cả phòng đều bị lay động, ngay cả đèn trên trần nhà cũng bị chấn động đến mức phải rụng xuống.
Mặc dù Đỗ Địch An đã tránh kịp thời, hơn nữa lại là nấp ở đằng sau một cái bàn làm việc, nhưng trong lúc chấn động xảy ra, hắn vẫn cảm giác như toàn thân bay lên sau đó hung hăng đâm sầm vào một vật cứng gập ghềnh, cái vật cứng này rất nhanh đã bị vỡ vụn, thân thể hắn đập mạnh xuống đất, cánh tay cùng xương sườn trong nháy mắt đau nhức kịch liệt, cơn đau đột ngột truyền khắp thân thể, hắn cắn thật chặt răng, cảm giác u u trong lỗ tai, đầu óc mê muội.
Hắn cố gắng mở to mắt, căn phòng phản chiếu dưới ánh sáng vẫn đục, hắn chỉ thấy xuất hiện từng tầng bóng chồng lên nhau, hơn nữa không ngừng xoay tròn lay động, hắn cắn chặt răng vội giơ tay lên vuốt lấy mặt mình.
Liên tục quật hai ba cái mới cảm giác ánh mắt dần dần khôi phục lại, vội giãy giụa ngồi dậy ngẩng đầu nhìn về nơi xảy ra chấn động lúc trước, nơi đó đúng là vị trí mà lúc trước hắn đã nằm sấp!
Động tĩnh được tạo ra lúc trước, cũng không đơn thuần chỉ là thu hút tên thú liệt giả này tiến đến, mà còn phải nhóm lửa thuốc nổ giấu dưới cái bàn kia. Dùng dao đánh lửa nhóm lửa đốt cháy vải vóc bao phía ngoài giấy thô, giấy thô chỉ là được loại bỏ và có rất nhiều mảnh gỗ vụn, bốc cháy với tốc độ cực chậm, hơn nữa tro bụi tích lũy bên trên vải vóc quá dày, hắn cố ý gục ở chỗ này ngoại trừ việc ngụy trang bị trúng tên thì mục đích thực sự chính là muốn che khuất thuốc nổ phía dưới!
Dù sao phân lượng của ống hắc hỏa dược này rất nhiều, mặc dù lực sát thương lớn nhưng muốn làm nổ tung tên thú liệt giả trong lòng đầy cảnh giác này là chuyện vô cùng khó khăn, cho nên mới không thể không mạo hiểm.
Nếu như tốc độ thiêu đốt vải vóc vượt qua dự liệu của hắn thì hắn sẽ là người đầu tiên bị nổ chết.
Nếu như lửa thiếu đốt dập tắt giữa đường, hắn sẽ bị đối phương giết chết!
Đây là tử cục trong tuyệt cảnh, hắn chỉ có thể liều, chỉ có thể cược!
Đỗ Địch An cảm thấy mình mệt muốn chết rồi, hắn dựa vào tường thở hồng hộc, đồng thời nắm lấy bao bố bị đối phương đá bay đến bên tường lên mở nút thắt ra, bao bọc bên trong mấy vòng vải bố đó là mười mấy viên cầu xanh đậm, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, nhưng mà sau một khắc, toàn thân hắn lập tức cứng đờ.
Chỉ thấy nơi xảy ra chấn động phía trước, vị thú liệt giả đang giãy dụa kia chậm rãi đứng lên, toàn thân máu chảy ồ ạt, cánh tay phải bị thương nặng nhưng vẫn ương ngạnh đứng lên, tay siết chặt chủy thủ, mặt mũi tràn đầy điên cuồng dữ tợn mà nhìn hắn.
Vậy mà... Không thể nổ chết hắn? !

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất