Chương 66: Kinh Hồn Nơi Trục Thang Máy
Đỗ Địch An leo đến lầu năm nghe được từ mặt đất lầu một truyền đến động tĩnh kịch liệt, biết rõ con thú khổng lồ kia vẫn còn không từ bỏ mà đuổi theo, hắn thở dốc một hơi rồi tiếp tục nâng cao tinh thần bò lên phía trên.
Lúc này, lòng đất phía sau hắn vỡ tan tành, đầu cùng móng vuốt của con thú khổng lồ kia vươn ra bám sâu vào mép tường, tòa kiến trúc này do thép cùng bê tông tạo nên, mặc dù mục nát nhưng so với những nơi khác lại chắc chắn hơn nhiều.
Con thú kia cố sức bò lên đuổi theo Đỗ Địch An.
Sắc mặt Đỗ Địch An đại biến, vội vàng vờn quanh khắp tầng lầu.
Con thú kia gầm thét rồi từ phía sau mạnh mẽ đâm tới đánh ngã cả vách tường, mặt đất cũng sụp đổ, nó xông tới với tốc độ kinh người.
Đỗ Địch An dựng cả tóc gáy, trong lúc nhất thời cảm thấy ngực mình đau nhức kịch liệt, từ trên hành lang chạy về phía một tầng nhà khác. Đúng lúc này, cả tòa nhà đột nhiên lay động kịch liệt tựa như là địa chấn.
Mặt đất dưới chân nơi con quái vật khổng lồ đen kịt đang kịch liệt đuổi theo kia đột nhiên sụp đổ, chỉ kém 4-5m nữa là có thể bổ nhào vào người Đỗ Địch An, quái vật kia vội vàng bắt lấy mép đất đang sụp đổ xuống, nhưng móng vuốt của nó hãm sâu bên trong sàn nhà càng khiến nhiều nơi sụp đổ, rơi tận xuống tầng dưới cùng.
Cùng lúc đó, Đỗ Địch An đột nhiên cảm giác toàn bộ thế giới như muốn đổ nghiêng, hắn nhìn qua con phố cùng tòa nhà khác đang nghiêng ngả bên ngoài kia, đồng tử chợt co rút lại, tòa nhà nơi hắn đang đứng... Đang sập đổ!
Từ lầu hai đến lầu 7 đều bị phá hỏng nghiêm trọng, với chấn động mạnh mẽ từ cú tấn công hung hăng mà con cự thú kia đem lại, giờ phút này lầu năm đang bị phá hủy hoàn toàn, rốt cục cũng khiến tòa nhà chịu đựng sự thách thức 300 năm bị đổ gãy, nghiêng ngã sập xuống!
Một khi ngã xuống sẽ tạo thành chấn động kinh hoàng không thể tưởng tượng được!
Sắc mặt Đỗ Địch An tái nhợt vội vàng quay người chạy lên trên, nếu cứ ở tầng cuối cùng của tòa nhà đang nghiêng ngả này, không phải bị chôn sống thì cũng bị đè chết, không có nửa phần may mắn.
Mặt bằng sàn nhà ngả nghiêng này vốn dĩ dựng đứng, Đỗ Địch An dựa vào tường cùng chủy thủ trong tay, một mạch leo lên như leo lên một vách tường đá dựng đứng. May mắn thay hắn phát giác kịp lúc, tuy nhiên giờ phút này bản thân bị trọng thương nên tốc độ bị chế ngự, nhưng ở trong tuyệt cảnh sinh tử lúc này, hắn hoàn toàn không còn để tâm đến vết thương ở ngực đang cắt xé đau nhức, mà trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là phải leo lên!
Chỉ có leo lên thì mới có cơ hội sống sót, dù chỉ là một chút!!
Cuối cùng Đỗ Địch An đã trèo lên tới đỉnh trước khi tòa nhà sụp đổ hoàn toàn, hắn bò lên tới trên đỉnh, một quyền đạp nát cửa sổ rồi quay ra đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy toàn bộ bầu trời như một vòng xoáy, đỉnh tòa nhà ầm ầm nghiêng đổ xuống.
Mặt Đỗ Địch An không còn chút máu, nắm chặt lấy bệ cửa sổ nhìn chằm chằm vào khu phố phía dưới mái nhà, phỏng theo những tòa nhà khác trên đường phố.
Sau một khắc, một luồng chấn động dường như xuyên thấu truyền tới cánh tay đang bám lấy bệ cửa sổ của hắn, ngay thời khắc đó hắn vận khí lực toàn thân thét lớn rồi từ bệ cửa sổ bậc người nhảy lên, ngay lúc đó, hắn cảm giác như là mình đang bay lượn.
Sau đó một khắc, bên tai hắn bị che phủ bởi tiếng gào thét rất lớn.
Vô số bụi sương mù xoay tròn dâng lên, thân thể Đỗ Địch An nhảy cao lên, theo lực hấp dẫn của địa cầu lại rơi ầm xuống dưới, lăn đến chỗ mặt đất tầng trệt đang bị sụp đổ. Một mạch lăn xuống như vậy khiến thân thể hắn đã kịch liệt va vào những hòn đá cứng ven đường, hắn cảm giác thân thể mình mệt rã rời, đầu đập mạnh vào một vật nặng, lập tức đã mất đi ý thức.
Không biết đã qua đi bao lâu, Đỗ Địch An cảm thấy bản thân hô hấp hơi khó khăn, giãy dụa tỉnh lại.
Hành động đầu tiên là mở to mắt, xung quanh là một vùng trời u ám.
Hắn giật mình.
Ta chưa chết?
Sau một khắc, toàn thân đau nhức kịch liệt khiến ý thức hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, đau đến độ không khỏi thở dài lạnh lẽo, hắn chỉ cảm thấy phần lưng đang nằm trên một vật cứng, liền thò tay chống xuống đất mà di chuyển toàn bộ thân thể, động tác đó làm ảnh hưởng tới miệng vết thương khiến toàn thân lập tức giằng xé đau nhức cực độ.
Khóe miệng Đỗ Địch An co rút không dám nhúc nhích thân thể nữa, hắn ngẩng đầu nhìn tứ phía, có ánh sáng vẫn đục mà yếu ớt từ trên đỉnh đầu truyền đến, hắn ngẩng đầu nhìn lại, trong mơ hồ dường như có thể nhìn thấy bầu trời tối tăm mờ mịt.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, vv... sức mạnh cũng khôi phục được phần nào, đã có thể leo ra.
Bỗng nhiên hắn cảm giác bụng đói khát như bị hỏa thiêu, lập tức nghĩ đến balo của mình đã rơi mất trong lúc bị truy đuổi trước kia, thầm thở dài trong lòng đồng thời tràn ngập hận ý đối với tên Thú Liệp giả kia.
Nhưng trước mắt lấp đầy cái bao tử mới là điều quan trọng, từ khi đi đến nơi này hắn chưa ăn gì cả, hắn đã tìm đường trốn thoát cả ngày hôm qua, sau đó thì hôn mê, cũng không biết đã hôn mê bao lâu, nhưng hắn nhớ lúc ấy là hoàng hôn, giờ phút này có thể nhìn thấy ánh sáng, rõ ràng là ban ngày, sự lý giải thích hợp nhất chính là hắn chỉ hôn mê một đêm.
Bàn tay Đỗ Địch An nhẹ lục lọi chung quanh, ý định sờ tìm quần áo gì đó, hoặc là những vật khác, giờ phút này hắn đã đói không chịu được, có thể nói dây lưng, cỏ dại đều có thể nuốt lấy.
Sờ trong chốc lát, lại sờ trúng một ống kim loại đã vỡ tan, hắn cười khổ nhận ra dường như mình đang ngồi trên một khối kim loại, chỉ hy vọng tòa nhà này sụp đổ, có thể thu hút được bọn người Scott, nhưng đám người Scott có còn sống hay không cũng là cả một vấn đề.
Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên nghĩ đến tiếng vang kịch liệt như vậy, nếu như thu hút Hành Thi tới thì làm sao bây giờ?
Hắn lập tức bỏ đi ý định kêu cứu, không đợi cứu viện binh tới nữa lại tự mình đưa một đám Hành Thi đi, vậy chính là xong triệt để.
Lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác mình đã lục lọi trúng một thứ chất lỏng dinh dính chảy xuôi dưới người hắn, không khỏi sững sờ, nguồn nước trong đại lâu sớm khô kiệt rồi, chẳng lẽ là nước mưa bên ngoài thẩm thấu vào mặt đất?
Đáy lòng hắn có vài phần đói khát, dù có là mưa phóng xạ, thì giờ phút này hắn cũng muốn uống một chút, chỉ cần có thể giảm bớt cháy cảm đói khát trong bụng, hắn đều nguyện ý nhấp một ngụm!
Hắn khẽ hoạt động cánh tay, cố không dùng nhiều đến sức mạnh của thân thể để tránh tác động đến miệng vết thương, hắn chậm rãi nhấc một ít lên đổ vào miệng, vừa định uống thì bỗng nhiên nghe thấy được mùi máu tanh nồng đặc xông vào mũi.
Là máu?
Đỗ Địch An ngơ ngác một chút, đúng lúc này, trong bóng tối phía trước truyền đến một động tĩnh rất nhỏ.
Đồng tử Đỗ Địch An co rụt lại, chẳng lẽ...
Rống!
Dường như hắn đã đoán đúng, trong bóng tối bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào thét, một vài hòn đá dồn dập bay tới, mùi máu tanh nồng đậm xộc tới, tiếng gầm gừ dữ tợn từ khoảng cách bốn năm mét truyền đến.
Quái vật khổng lồ màu đen!
Đỗ Địch An chỉ cảm thấy tim đập nhanh liên hồi, nó lại có thể chưa chết?
Hắn cắn răng, bàn tay chống trên mặt đất động đậy thân thể, mỗi một chút cử động đều khiến toàn thân kịch liệt đau nhức, hắn đau đến mồ hôi lạnh trên trán điên cuồng bốc lên, nhưng vẫn cắn chặt răng từng bước lùi lại phía sau.
Liên tục dịch chuyển bảy tám lần, mới lùi được khoảng 2-3m, hắn thấy mình đã mệt mỏi đến mức muốn ngã quỵ.
Lúc này, hắn chợt phát hiện tiếng gầm gừ trong bóng đêm phía trước, tuy vẫn không ngừng gầm nhẹ, nhưng lại không tới gần dường như... đã dừng lại ngay vị trí kia.
Đỗ Địch An giật mình, hơi nghi hoặc, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng... Nó bị kẹt?
Nghĩ đến điểm này, hắn lập tức sờ vào hầu bao tùy thân sau lưng mình lấy ra con dao đánh lửa, cái này cũng không mất đi, bàn tay hắn không còn chút sức lực nào nhưng vẫn run rẩy đập dao đánh lửa, ma sát tạo ra ánh lửa nhỏ nhen nhóm.
Rất nhanh, ánh lửa yếu ớt xua tan màn đêm hắc ám xung quanh.
Đỗ Địch An giơ ánh lửa lên chiếu rọi, thấy rõ hình ảnh phía trước, chỉ thấy quái vật khổng lồ màu đen đang nằm sấp phía trước một thông đạo nhỏ hẹp, một vài hòn đá rơi rải rác xung quanh phần cổ, nó càng không ngừng thấp giọng gầm thét, lại không thể bò về phía trước, thân thể bị những hòn đá chồng chất đằng sau đè giữ lại!
Hắn nhẹ nhàng thở ra nghĩ lại, may mắn nó bị kẹt rồi, nếu không hắn căn bản không đợi được tới lúc mình tỉnh lại mà sẽ bị nó ăn sạch trong tình trạng hôn mê.
Lúc này ngòi lửa thiêu tắt lụi, chung quanh lại u ám.
Nhưng trong lòng Đỗ Địch An thoáng trầm tĩnh lại, hắn đã thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, mình cùng quái vật khổng lồ màu đen này cùng ở trong một nơi như một cái rương bằng thép, giống như là thùng đựng hàng, nhưng mà trong đại lâu không có thùng đựng hàng, vậy cũng chỉ có một chỗ, đó chính là trục thang máy!