Chương 68: Nhiễm Trùng
Chờ đến khi thi hài của cự thú màu đen này bớt nóng đi một chút, Đỗ Địch An nắm lấy chủy thủ tiến lên nhìn qua cái đầu đã bị thiêu đến nứt toác, thuận theo hốc mắt của nó mà đâm vào, mặc dù thủ pháp của hắn còn chưa quen thuộc nhưng chủy thủ lại cực kỳ sắc bén nên chẳng mấy chốc cái đầu của cự thú màu đen này đã bị mở ra.
Trong đầu là một bộ não to lớn tản ra từng đợt tanh tưởi khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Đỗ Địch An chịu đựng cỗ mùi lạ này, cố gắng dùng khí lức lật tới lật lui trong bộ não này, đột nhiên chủy thủ như bị chạm vào một vật gì đó khá cứng, hắn ngơ ngác một chút vội vàng bới ở khu vực đó nhưng khi thấy đó chỉ là một khối cốt đầu thì không khỏi thất vọng, lại tiếp tục gảy.
Rất nhanh, toàn bộ não trong cái đầu lâu lớn đều bị lật ra nhưng vẫn không thấy được thứ gì khả thi cả.
- Xem ra nó khác biệt với hành thi a...
Đỗ Địch An cười khổ, còn tưởng rằng có thể tìm được viên cầu giống như của hành thi, cố gắng thì sẽ có thành quả, xem ra là mình cả nghĩ rồi.
Hắn lau đi vết máu bên trên chủy thủ lui ra về sau mấy bước, đặt mông ngồi ở bên cạnh thang máy, chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn, thể lực đã hao hết, chỉ có thể tạm thời ở cùng một phòng với xác chết của con quái vật này để nghỉ ngơi.
Cũng may mặc dù xác chết cháy kia tanh hôi nhưng ngửi lâu thì cũng không phải quá là khó chịu.
Đỗ Địch An dựa vào tường nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm giác được bàn tay có chút tê dại, giơ bàn tay lên nhìn một chút, cảm giác tê dại đến từ vết thương ở trên mu bàn tay truyền đến, vết thương này là do lúc bị lăn xuống va đập vào một hòn đá tạo nên, cả người hắn hầu hết đều là những vết thương dạng như thếnày.
- Vết thương bị nhiễm trùng a, đáng tiếc không có nước sạch, mà trong túi cấp cứu của tên Thú Liệt Giả kia cũng không thấy, đoán chừng sớm đã bị chôn vùi trong đống đá rồi.
Đỗ Địch An cười khổ phun mấy ngụm nước bọt lên miệng vết thương, nước bọt cũng có hiệu quả trừ độc, hi vọng là nó có chút tác dụng.
Hắn dựa lưng vào thang máy ngắm mắt nghỉ ngơi, tranh thủ mau chóng khôi phục thể lực, xong đi tìm đồ ăn.
Nhưng mà rất nhanh hắn cảm giác được không chỉ bàn tay hắn bị nhiễm trùng mà những bộ vị khác trong thân thể cũng truyền đến từng cảm giác tê dại, mà cảm giác tê dại này càng ngày càng mãnh liệt, dần dần xuất hiện càng nhiều.
Đỗ Địch An không khỏi mở to mắt, trong lòng có chút khẩn trương, ở nơi hoang vu hẻo lánh này mà bị nhiễm trùng thì chẳng khác nào tử vong! Hắn vội vàng nhóm lên bó đuốc dự bị lúc trước, ngay khi ánh lửa chiếu xuống người hắn, để hắn thấy rõ tay phải của mình thì không khỏi sợ nhảy dựng lên.
Tay phải hắn đã bị sưng vù thô ráp, hoàn toàn mất đi tri giác, mà trên mu bàn tay không ngừng tràn ra những mủ dịch màu vàng trắng. Ngoài ra hắn cảm giác được ở đùi, ngực, tay trái, bả vai cũng sưng lên, thậm chí cả mặt của hắn cũng có cảm giác nhói nhói, mặc dù không có gương nhưng không cần nhìn cũng biết mặt mình đang sưng lên cực kỳ quái dị.
- Bệnh nhiễm khuẩn!
Đỗ Địch An tê dại cả đầu hoảng hốt, dạng triệu chứng này thật sự đáng sợ, ngắn ngủi chỉ một lát thôi mà thân thể hắn đã biến thành dạng này rồi.
Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, không khỏi quay sang nhìn thi thể của con cự thú kia, chẳng lẽ bệnh khuẩn này là từ người nó nhiễm đến?
Thế nhưng mà lúc mình giải phẫu rất cẩn thận, tứ chi cũng không có chạm vào não của nó a!
Ngẫm một lát, hắn cảm giác được, dưới mông mình có cảm giác dính dính, cúi đầu xuống nhìn chỉ thấy từ trên thang máy chảy ra một dòng máu tươi đặc dính, chính là huyết dịch của cự thú màu đen!
- Chẳng lẽ trong huyết dịch này ẩn chứa vi khuẩn gây bệnh? Thế nhưng mà có bộ nhuyễn giáp này cô lập, thân thể cũng không tiếp xúc với huyết dịch này a!
Đỗ Địch An nào dám tiếp tục ngồi ở đây nữa, vội vàng đứng lên nhưng hai chân của hắn đã chết lặng không nghe sai khiến, đồng thời cảm giác đau nhức càng ngày càng tăng, truyền đến từ từng bộ vị trên thân.
Hắn cắn răng thật chặt kéo thân thể đi ra ngoài, chờ đến chỗ lỗ thủng do hòn đá đập ra kia mới dừng lại.
Huyết dịch của cự thú không có chảy được đến đây, hắn tựa trên hòn đá thở dốc, cúi đầu nhìn xem trên dưới người mình, lập tức nhìn thấy đoạn nhuyễn giáp dưới mông không biết từ lúc nào mà bị cắt ra một đoạn, chắc là dòng huyết dịch kia đã theo lỗ thủng này mà chảy vào lây nhiễm bệnh lên người hắn, bất tri bất giác như một con đỉa hút máu, để hắn không thể phát giác ra được, thậm chí còn không cảm giác được làn da của mình chạm vào huyết dịch.
Sắc mặt Đỗ Địch An tái nhợt.
Trong lòng có một tia hối hận, nếu không trở về đánh giết con quái vật này thì chắc hẳn mình không có bị lây nhiễm!
- Không nghĩ tới vừa tránh thoát truy kích của Thú Liệt giả lại bị cự thú tậ kích, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi thiên đạo báo ứng...
Trong lòng Đỗ Địch An đắng chát, nghĩ đến mọi người thường nói "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng", có lẽ nếu hắn không trở lại mà mặc con cự thú này chết đói ở đây thì cũng không rơi vào tình trạng như thế này.
Đỗ Địch An tựa người trên hòn đá, toàn thân đau nhức khiến thân thể hắn run rẩy, bất lực leo đi, trong lòng còn ký thác một hi vọng cuối cùng, chỉ mong bệnh trạng này sẽ không lấy đi tình mạng của mình.
Nhưng nó lại không như mong muốn của hắn, ngoại trừ cảm giác đau nhói ra thì ý thức của hắn dần dần trở nên mơ hồ, cố gắng nâng tay trái lên sờ lên trán, lập tức tay hắn như bị phỏng, trong lòng không khỏi tuyệt vọng.
Chỉ là ngay thời khắc hắn chuẩn bị hôn mê thì lại nghĩ đến viên cầu xanh đậm có thể hút nóng, lập tức nâng tay trái lên, khó khăn lấy trong túi ra một viên, đưa nó dán lên trán.
Một cảm giác lạnh buốt lập tức truyền đến, giúp tư duy vẩn đục của hắn rõ ràng hơn mấy phần, giương mắt ra nhìn thì lại cảm giác mí mắt cực kỳ nặng, ánh mắt hắn vẫn vẩn đục, âm u nay lại mơ hồ hơn vài phần.
Bỗng nhiên hắn cảm giác nhuyễn giáp trước ngực có một động tĩnh rất nhỏ, giống như là có một con vật gì đó đang giãy dụa ở trong đó vậy.
Hắn không khỏi cúi đầu nhìn lại, cố hết sức nâng tay trái lên, gỡ nhuyễn giáp ra, mơ hồ có một con côn trung huyết hồng nhỏ bé như con giun xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Nó đang đẩy miếng băng gạc trước ngực của hắn ra, nửa đoạn trên người nó đã chui vào bên trong băng gạc rồi, nửa đoạn sau đang nhúc nhích, ra sức chui vào.
- Trùng, côn trùng...
Trong lòng Đỗ Địch An mờ mịt, muốn đưa tay ra chộp tới nhưng cảm giác thiêu đốt trong đại não khiến hắn không có được nửa điểm khí lực, nỗ lực mở con mắt ra rồi chậm rãi khép lại, hình ảnh cuối cùng hắn thấy chính là cảnh con côn trùng kia đã gỡ miếng băng gạc ra ngoài chui vào bên trong cơ thể hắn.
Bịch một tiếng, Đỗ Địch An ngã xuống đất, hôn mê.
Trong khi hắn hôn mê, bàn tay vẫn cầm viên cầu màu xanh đậm kia.
Nhưng mà viên cầu rét lạnh này lại dần hòa tan ra trong bàn tay của hắn biến thành một chất lỏng trong suốt màu lam nhạt, theo vết thương trên bàn tay hắn mà thẩm thấu vào tựa như một vật sống có sinh mệnh vậy.
Trong bóng tối, không thể phân biệt thời gian.
Đỗ Địch An lại mở mắt ra lần nữa, khôi phục lại ý thức, đây là do hắn đói quá nên bị thức tỉnh.
Hắn mờ mịt mở to mắt, lại trông thấy cảnh tượng bên thang máy quen thuộc thì không khỏi ngẩn người, vậy mà mình không có chết?
Hắn lập tức nghĩ đến việc mình trước khi hôn mê đã bị sốt cao, vội vàng sờ lên đầu, nhiệt độ cơ thể đã trở lại bình thường. Lúc này hắn mới chú ý tới vết sưng trên bàn tay hắn đã khôi phục nguyên trạng, chẳng những tiêu sưng mà cũng đã có tri giác.
Đỗ Địch An vội bật dậy dò xét toàn thân.
Thân thể cũng không có gì thay đổi, không ít tro bụi đã bay vào người hắn thông qua vết cắt nhỏ bé của nhuyễn giáp, hắn vô ý thức quay đầu nhìn sang con cự thú màu đen kia một chút, thấy thi thể nó vẫn bị kẹt ở đấy, đầu vẫn bị cắt mở.
Đỗ Địch An ngẩn người, chẳng lẽ cảnh tượng mình bị nhiễm trùng, sốt cao lúc trước đều là nằm mơ?
Chỉ là mình giải phẫu xong con quái vật này mệt mỏi quá màngủ mơ?
Đột nhiên hắn mở to mắt kinh ngạc nhìn xung quanh một chút.