Chương 69: Dung Hợp
Tối om như vậy mà mình có thể nhìn thấy?
Đỗ Địch An vỗ vỗ mặt mình, cảm giác đau truyền lại làm cho hắn biết mình không phải đang nằm mơ, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên lỗ thủng phía hòn đá, chỉ thấy từng tia sáng âm u chiếu xuống, chỉ thắp sáng được một chút khu vực xung quanh hòn đá thôi mà quanh thang máy vẫn một mảnh đen kịt như cũ.
Thế nhưng mà hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi vật trong hoàn cảnh tối om như vậy.
Đỗ Địch An nháy mắt, đột nhiên hắn nghĩ tới trước khi mình ngủ mê có nhìn thấy một con huyết sắc tiểu trùng, lập tức lông tơ dựng ngược lên, vội vàng kéo nhuyễn giáp ra nhìn lại. Chỉ thấy mảnh vải màu trắng vẫn quấn quanh người, thẩm thấu máu ra, nhuộc đỏ cả băng gạc nhưng vết máu đã khô cạn.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng sờ lên miệng vết thương, nhưng cũng không cảm giác được sự đau đớn, lúc này mới mạnh dạn gỡ băng gạc ra.
Chờ băng gạc bóc ra từng màng, Đỗ Địch An nhìn thấy vết thương trên ngực của mình, để hắn kinh ngạc chính là vết thương to lớn trước bây giờ đã hoàn toàn khép lại, chỉ để lại một vết sẹo màu trắng nhàn nhạt trước ngực. Mặt khác bên trên vết sẹo lại có một vết máu màu đỏ sậm to chừng nửa ngón tay cái tựa như mạch máu nhô ra khỏi da thịt hắn ngưng kết ở đó.
Sắc mặt Đỗ Địch An biến đổi nhẹ nhàng đưa tay lên sờ vào.
Cảm giác từ vết máu truyền đến rất nhỏ, khiến Đỗ Địch An nghĩ đến con côn trùng huyết sắc chui vào băng gạc lúc trước làm sắc mặt hắn rất khó coi, chẳng lẽ con côn trùng kia đã chui vào trong cơ thể mình sao?
Cho dù ai nghĩ đến việc bị một con côn trùng không biết tên chui vào người đều sẽ rùng mình.
Đỗ Địch An nghĩ đến chủy thủ của mình, lập tức nhặt lên vạch một vết máu trước ngực, hắn hoàn nghi, con côn trùng kia đang sống nhờ vào máu chảy trong vết sẹo giống mạch máu này.
Chủy thủ nhẹ nhàng đâm vào vết máu, từ đó chảy ra rất nhiều máu tươi, khiến hắn cảm giác được một cỗ đau nhức kịch liệt truyền đến hệ thần kinh, làm toàn thân hắn nhịn không được mà run rẩy, mà nơi đau nhất chính là trái tim của hắn, có cảm tưởng như là hắn đang bị ai đó moi tim ra vậy, cực kỳ thống khổ.
Bàn tay hắn run rẩy, lập tức đình chỉ đâm tiếp, hắn cảm giác như nếu mình tiếp tục đâm vào thì nhất định sẽ bị đau đến chết!
Chờ khi buông chủy thủ ra, cảm giác đau đơn kia lập tức giảm bớt mấy phần, Đỗ Địch An cũng đã đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, thở hổn hển nhìn xuống.
Vết máu bị cắt ra kia đang khép lại bằng một tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, cũng không lâu lắm thì nó liền khôi phục nguyên trạng như trước, chỉ còn huyết dịch chảy ra bên ngoài chứng minh lúc trước mình từng đâm vào nơi này.
Khi vết ngấn khép lại thì cảm giác đau đớn kia cũng dần lắng xuống.
Sắc mặt của hắn có chút khó coi, chẳng lẽ nói con côn trùng kia đã hợp thành một thể với mình đi?
Sắc mặt hắn biến ảo một lát, cuối cùng cũng không có dũng khí tiếp tục đâm rách vết máu kia nữa, chỉ âm thầm nghĩ nếu như mình có thể tìm được kính hiển vi ở ngoài này hoặc là dựa vào trí thức trong Siêu cấp Chip tạo ra một cái thì có thể biết được biến hóa trước ngực của mình, mà hiện tại thì chỉ có thể để như vậy đã.
Loại cảm giác này khiến hắn rất khó chịu nhưng cũng không thể làm gì. Bất quá nghĩ đến việc lần này mình cửu tử nhất sinh, có thể sống sót đã là đại hạnh trong bất hạnh rồi nên cảm giác khó chịu kia liền phai nhạt đi vài phần.
- Thị giác của ta có thể nhìn thấy rõ ràng đồ vật trong bóng đêm, hơn phân nửa là do lúc trước bị nhiễm khuẩn tạo thành, mà con côn trùng lúc trước rất có thể là một trong những con vi khuẩn gây bệnh, hơn nữa nó có thể là con cường tráng nhất, thậm chí là siêu việt khái niệm vi khuẩn mà sinh ra một loại vi sinh vật biến dị hoàn toàn mới, có thể sống nhờ trong huyết dịch của sinh vật khác!
Đỗ Địch An khôi phục tỉnh táo, suy tư đến chuyện trước khi hôn mê. Rõ ràng, con huyết sắc tiểu trùng kia là theo huyết dịch của cự thú màu đen leo lên trên người mình, có lẽ trước khi con quái vật này chết thì con tiểu trùng này là ký sinh trùng sống nhờ vào máu của nó nhưng khi nó chết rồi thì lại tìm được mình ... một ký chủ khác.
Hơn nữa việc này cũng giải thích rằng tại sao hắn bị huyết dịch của quái vật này lây nhiễm nhưng không có chết hoặc biến thành hành thi.
Bởi vì trong máu của quái vật này có rất nhiều những con huyết sắc côn trùng, theo huyết dịch bò đến cơ thể của hắn! Những tiểu gia hỏa sống nhờ vào máu của quái vật này đã sớm có kháng thể với virus nên khi nó tiến vào cơ thể mình cũng tăng cường khả năng chống cự virus của bản thân, lúc này mình mới không bị thi hóa.
Bất quá, tất cả những thứ này đều là do Đỗ Địch An phỏng đoán, đáp án chính xác chỉ có thể nhờ vào kính hiển vi để nghiên cứu mới có thể hiểu hết được.
Đỗ Địch An nhìn tay chân một chút rồi hơi hoạt động gân cốt một phen, cảm thấy thân thể không có dị dạng gì thì mới thoáng yên tâm lại, quay người đi đến đống đá, chân vừa dùng sức đã cảm giác người nhẹ như chim yến, phi thẳng lên lỗ thủng trên đống đá.
Đỗ Địch An kinh ngạc nhìn lại tay chân mình một chút, hồi tưởng lại bộ dáng sưng vù lúc trước. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì, xoay người chụp tới khối đá lớn hơn nửa mét, dùng hai tay ôm một cái liền dễ dàng nâng nó lên.
Đỗ Địch An thầm nói quả nhiên, tiện tay ném hòn đá này ra ngoài, dùng sức bật lên.
Vèo, nhảy một cái là cao hơn ba bốn mét.
Mà cái này là hắn còn chưa có dùng toàn lực.
Phải biết, cao ba bốn mét không phải tính từ đầu mà tính từ lòng bàn chân, loại thể năng này đã vượt qua giới hạn của người bình thường rồi,, xem như người cực khổ luyện tập mấy chục năm cũng chưa hẳn đạt được lực lượng lớn như thế.
- Quả nhiên, dù lực lượng hay tốc độ đều đã tăng lên, mà lại không chỉ tăng một chút, ngay cả thị giác cũng đã tiến hóa, có thể thấy được vật trong bóng đêm, nhưng mà biến hóa lợi hại nhất chính là khứu giác...
Đỗ Địch An nhẹ nhàng rơi xuống, lúc trước hắn cũng cảm giác được mùi trong thang máy này rất khí chịu, bây giờ biết thân thể đã biến hóa nên muốn thử một chút.
Hắn nhắm mắt lại tập trung cảm nhận, lập tức có vô số mùi bay vào chóp mũi.
Dù là trong bóng tối nhưng phảng phất hắn có thể trông thấy từng đoàn không khí mang theo mùi của các loại đồ vật đến, lấy thân thể của mình làm trung tâm, xung quanh mấy dặm hắn có thể ngửi được đầu nguồn của các loại mùi, đồng thời cũng có thể đánh giá ra được khoảng cách của nó. Việc này tương tự với việc dù hắn nhắm mắt lại cũng có thể biết được hoàn cảnh chung quanh.
Đỗ Địch An mở mắt, trong lòng có chút rung động, cái khứu giác này tăng lên quá kinh khủng, quả thực giống như một đầu chó săn!
- Tỉ lệ khứu giác này tăng lên hẳn là không có quan hệ với thể chất của mình mà nó vượt qua rất rất nhiều, lúc trước con quái vật kia cũng có khứu giác cực mạnh như vậy, chẳng lẽ nói con huyết sắc tiểu trung leo lên cơ thể ta đồng thời cũng đem đến một chút năng lực vào người?
Đỗ Địch An ngơ ngác một chút, không khỏi cảm thấy hưng phẫn lên, cái khứu giác này đối với hắn mà nói giống như một cái siêu cấp rada, có quái vật nào hành động ở xa xa thì hắn đều có thểngửi được!
Có thể nói, đây là một cảm giác cực mạnh cùng với năng lực bảo mệnh rất lớn!
Có cái siêu cấp khứu giác này làm cho lòng tin đối với cuộc sống của Đỗ Địch An tăng lên rất nhiều, bây giờ hắn tự tin mình có thể chính diện đánh chết một con hành thi bình thường, coi như là gặp phải quái vật như con cự thú màu đen này cũng có thể cảm giác được từ rất xa mà tránh né.
Lúc này Đỗ Địch An bống nhiên ngửi được mùi mồ hôi của mình trong vô số mùi kia. Mùi đó chính là do ba lô của hắn phát tán ra, mà vị trí của nó lại cách hắn hai mươi sáu mét, trong một đống đá.
Trong lòng hắn vui mừng, lập tức dùng sức tàn phá bức tường, nhảy vọt lên dưới tầng cao ốc, ban đầu nơi này là vị trí của tầng hai, giờ phút này tất cả mọi thứ đều chồng chất dưới đáy cùng.
Đỗ Địch An nhảy tới, giờ phút này thương thế của hắn đã hoàn toàn khỏi hắn nhưng bụng vẫn đói khát vô cùng, trong ba lô còn có lương khô, nước cùng với mấy viên cầu xanh đậm kia.
Nghĩ đến viên cầu kia, hắn bỗng nghĩ đến lúc trước trong tay mình còn đang nắm một viên, không khỏi ngơ ngác một chút, mình tỉnh lại cũng không có nhìn thấy nó, lúc ấy hắn có nhìn qua mặt đất nên rất vững tin rằng mình sẽ không nhớ lầm, cũng không có rơi trên mặt đất.
- Không có?
Đỗ Địch An nhìn hai tay mình một chút, bỗng trông thấy trên lòng bàn tay có cảm giác nhớp nhúa, lúc trước chỉ lo vết máu trên ngực mà không chú ý tới cái này. Chỉ thấy lòng bàn tay hắn dính một vật màu vàng nhạt tản ra mùi hôi thối.
Hắn ngẩn người ra, lập tức nhớ tới trước khi mình hôn mê, tay trái còn đang nắm viên cầu xanh đậm kia mà sao bây giờ lại không thấy nữa?
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới lúc trước đó hỏa thiêu hành thi, viên cầu xanh đậm kia gặp phải nhiệt độ cao nên bị hòa tan thì không khỏi ngẩn người, lúc trước mình sốt cao, chẳng lẽ ... Nhiệt độ cao có thể làm cho viên cầu này hòa tan?