Chương 90: Hắc Thập Tự
Ở phía bên trái của phố Wall, trước một con hẻm nhỏ bình thường, một chàng trai thanh tú cầm một mẫu bánh mì đen đi qua nơi này, bỗng nhiên bánh mì trong tay không cẩn thận rơi trên mặt đất, hắn ngạc nhiên liền vội khom lưng nhặt, nhưng bánh mì dính bụi bẩn, hắn nhất thời cũng không muốn nhặt nhưng không nhặt cũng không được, ngồi trước bánh mì do dự.
Người đi lại trên đường vội vã đi làm, chỉ liếc mắt nhìn vội vàng, không chú ý quá nhiều.
Chàng trai cúi đầu, dường như trong lòng đau vì mẫu bánh mì, nhưng không ai nhìn thấy mũi của hắn hơi cử động.
Chàng trai này chính là Đỗ Địch An, giờ phút này lực chú ý của hắn đều tập trung ở khứu giác, nhẹ nhàng hít vào, như vậy mùi có thể chảy đến các tế bào khứu giác ở đầu mũi, khiến cho các giác quan trở nên nhạy bén hơn.
Trên đường phố có tất cả các loại mùi, nhưng lần theo mùi giống như bản năng thân thể, có thể nắm giữ mà không cần học, Đỗ Địch An tập trung các giác quan của mình vào mùi tản ra từ mật thất ẩn chứa trong ngõ hẻm kia, thông qua các mùi khác nhau trong không khí bay tới, trong đầu lập tức hiện hình dáng mơ hồ của mật thất.
- Mùi lưu huỳnh, phốt pho vàng. . . Có người? Ba người? Một trong những mùi đó có một mùi thơm thoang thoảng, chắc chắn là một cô gái.
Trong lòng Đỗ Địch An kinh ngạc, không nghĩ tới trong mật thất này bây giờ đã có người ở, chẳng lẽ những người học nghề luyện kim này mỗi ngày đều ở trong đây làm thí nghiệm?
Đỗ Địch An hơi suy tư, chuyển khứu giác đến khu nhà bên đường phía trên mật thất, lập tức ngửi thấy được mùi tro cũ kỹ mờ nhạt tràn ngập bên trong, bên trong không có người ở, hơn nữa dường như trống rỗng trong một thời gian dài.
- Phía dưới căn nhà trống là mật thất luyện Kim. . .Chủ nhân căn nhà trống hoặc là đã sớm chết rồi, hoặc chính là chủ nhân của mật thất luyện Kim này.
Đỗ Địch An thầm suy nghĩ nói, hắn nhặt bánh mì lên, vỗ vỗ bụi bẩn bên trên, lập tức rời khỏi khu phố, tuy nhiên thông qua mùi vị bắt được, hắn phát hiện ra vị trí trên cao của hai tòa nhà bên cạnh cũng không có người tồn tại, nên chắc chắn không có người chuyên môn canh gác.
Mặc dù như thế vẫn thận trọng tiếp tục diễn trò làm bộ.
Sau khi hắn rời khỏi con phố này, đi vào một con đường bên cạnh, tìm thấy một tiệm may nhỏ, ngay lập tức vào bên trong.
Chào đón chính là một thiếu niên học việc, lịch sự nói với Đỗ Địch An:
- Khách nhân, xin hỏi ngài cần gì?
Đỗ Địch An lướt qua các quần áo thành phẩm treo trong tiệm nhưng không tìm thấy kiểu dáng mình cần, ngay lập tức nói:
- Giúp ta làm một áo choàng màu đen và rộng rãi, với một chiếc mặt nạ bình thường.
- Mặt nạ?
Chàng trai học việc thợ may nghi hoặc liếc nhìn hắn, nhưng không nói gì thêm, nói:
- Xin hỏi lúc nào ngài cần?
- Khi nào có thể làm xong?
Đỗ Địch An hỏi.
- Đêm nay có thể xong.
- Được, đúng lúc này ngày mai ta tới lấy.
- Không thành vấn đề, xin hỏi ngài cần vật liệu nào, chúng ta nơi này có cây đay sợi, tơ lụa. . .
- Vải thông thường rắn chắc là được.
Đỗ Địch An hỏi:
- Tiền đặt cọc bao nhiêu?
Chàng trai học việc thợ may suy nghĩ một thoáng nói:
- Nếu như muốn rắn chắc, đay sợi dày là tốt nhất, tổng cộng bảy miếng tiền đồng, tiền đặt cọc một nửa, thu ngươi ba miếng.
Đỗ Địch An lúc này lấy ra ba miếng tiền đồng cho hắn, nói:
- Áo khoác phải hơi lớn một chút.
- Được.
Chàng trai học việc cười đáp ứng, lấy thước ra và đo tỷ lệ cơ thể cho Đỗ Địch An, viết cho hắn một tờ giấy ghi chú, nói:
- Ngày mai đến nhận là được.
Đỗ Địch An cất tờ giấy, rời khỏi tiệm may, lẩm bẩm nói: "Vấn đề tiếp theo chính là hình xăm."
Muốn trà trộn vào cứ điểm kia nhất định phải chứng minh mình là thuật sĩ luyện kim, mà biện pháp đáng tin nhất để chứng minh chính là đưa ra hình xăm luyện Kim của mình.
Chỉ là, thời đại này còn lâu mới làm chủ được công nghệ laser, một khi hình xăm được xăm trên thân thể rất khó có thể tẩy đi, mà hắn mỗi lần ngoài khỏi tường trong đi săn trở về đều bị kiểm tra thân thể, để ngừa dẫn virus vào tường trong, căn bản giấu không được hình xăm.
Hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm thử một lần.
. . .
. . .
Một nhà máy nguyên liệu mực ở vùng ngoại ô phía đông, giống như hầu hết các nhà máy khác, vị trí vắng vẻ, gần khu phóng xạ.
Đỗ Địch An đến đây, dưới sự ngăn cản của bảo vệ, hắn đưa ra huân chương thủ vệ binh của mình, nói:
- Ta là tới đây để làm ăn, nhân tiện kiểm tra môi trường sản xuất của các ngươi một chút.
Hai người bảo vệ cửa hơi sửng sốt, nhiều lần xem xét, mới xác nhận không có nhìn lầm, một người trong đó lập tức nháy mắt với tên còn lại, sau đó nói với Đỗ Địch An :
- Ngài chờ một chút, ta lập tức giúp ngài thông báo.
Đỗ Địch An gật đầu, đứng ở cửa ra vào chờ đợi.
Một lát sau, bảo vệ cửa lúc nãy mang theo một người đàn ông trung niên dáng người ục ịch chạy đến, người trung niên này nhìn thấy Đỗ Địch An từ xa, sửng sốt một chút, dường như không nghĩ tới có thủ vệ binh còn trẻ như vậy, nhìn bên ngoài trông như một chàng trai trưởng thành, nhưng hắn vẫn lập tức nở một nụ cười, khách khí nói :
- Xin chào, muốn tới kiểm tra sao lại không nói trước, chúng ta ở đây không phải luôn nằm dưới sự kiểm soát của Carly đại nhân sao?
Đỗ Địch An khoát khoát tay nói:
- Ta chỉ là thuận đường sang đây xem xem, chủ yếu là tìm các ngươi tính chuyện làm ăn, các ngươi ở nơi này có mực nước ngũ bội tử sao?
Người trung niên nghe nói như thế mới nhẹ nhàng thở ra, nghi ngờ nói:
- Mực nước ngũ bội tử? Cái này số lượng rất ít, đã ngừng sản xuất rồi, hiện tại tất cả mọi người dùng mực Cacbon.
- Vậy thì tốt.
Đỗ Địch An lại gật đầu, nói:
- Cho ta một lọ nguyên liệu mực ngũ bội tử.
"Ách. . ." Người trung niên lập tức bị nghẹn, nhìn trên dưới hắn, nói:
- Chỉ một lọ?
Đỗ Địch An ho nhẹ, cũng hơi thẹn thùng, dù sao người ta ở nơi này là nhà xưởng không phải cửa hàng, bất quá đến cửa hàng thường không hay bán nguyên liệu mực ngũ bội tử, hắn chỉ có thể tới nơi này.
- Bao nhiêu tiền?
Đỗ Địch An trực tiếp hỏi giá cả, không để cho hắn cơ hội cự tuyệt.
Người trung niên im lặng, nhưng vẫn duy trì thái độ khách khí, nói:
- Nói chuyện tiền làm gì với ta, coi như ta cho ngươi rồi.
Đỗ Địch An thấy vậy, cũng không khách khí, nói:
- Thời gian của ta rất gấp, cần ngay bây giờ.
- Không thành vấn đề.
Người trung niên nhìn hắn một cái, nói:
- Chính là việc này sao, không còn. . .việc gì khác?
Đỗ Địch An cười, nói:
- Chỉ là tiện đường.
Người trung niên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, biết rõ bản thân chỉ sợ bóng sợ gió, cười nói:
- Được, vậy ta nói người lấy cho ngươi.
Nói xong quay người rời khỏi. Một lát sau, một người trẻ tuổi dáng gầy đưa cho Đỗ Địch An một lọ mực đen kịt.
Đỗ Địch An không cần mở nắp bình ra cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm của mực nước bên trong, chính là mực ngũ bội tử, loại mực nước này ở tường trong lúc đầu sử dụng, về sau mọi người biết lợi dụng than đá chế tạo ra mực Cacbon, thành phẩm loại mực nước này bởi vì giá cả đắt đỏ, dần dần người mua càng ngày càng ít.
Đỗ Địch An mang theo mực nước rời khỏi, đi đến cửa hàng để chọn một lọ nước hoa nam, mang về nhà, nhốt mình vào trong căn phòng nhỏ.
Mùi của mực ngũ bội tử so với mực Cacbon nhẹ hơn rất nhiều, hơn nữa mực Cacbon mọi người thường dùng tương đối quen thuộc, đây cũng là nguyên nhân vì sao Đỗ Địch An không gặp phiền toái khi mua mực ngũ bội tử.
"Đáng tiếc ở đây không có than hoạt tính, không thể hoàn toàn tiêu trừ mùi bên trong."
Đỗ Địch An nói thầm, hắn đổ mực nước ra một cái chén nhỏ, sau đó đổ một ít nước hoa tương đối nhẹ mà chính mình chọn vào bên trong, trung hoà mùi, ngửi ngửi, cảm giác mùi không trở nên kỳ lạ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó cởi áo ra, để lộ ra làn da màu lúa mì khỏe mạnh.
Đỗ Địch An cúi đầu nhìn nhìn Ma Ngân trước ngực, thầm nghĩ: "Không biết những tên thuật sĩ luyện kim, học việc kia có biết Ma Ngân này hay không, dù sao đi nữa, tốt hơn là nên giấu nó đi." Lúc này lấy bút lông ngỗng dính mực nước lên, thuận theo Ma Ngân huyết hồng trước ngực mà vẽ, mực nước lạnh buốt chạm vào Ma Ngân, bôi Ma Ngân giống như một mạch máu này đến đen kịt.
"Vết sẹo này cũng phải cần che lại để tránh sự chú ý."
Đỗ Địch An lại lấy mực nước vẽ dọc theo vết sẹo, vết sẹo này dựng thẳng, Ma Ngân lại nằm ngang, sau khi vẽ xong, Đỗ Địch An phát hiện ra hai nét bút đan chéo cùng một chỗ, tình cờ tạo thành một chữ Thập màu đen.