Chương 97: Hạng 2
Đỗ Địch An nghe lời đi đến vị phía ngắm bia.
- Bắn vài tên cho ta xem thử.
Thanh niên bên cạnh lấy hắc cung và bao đựng tên trên kệ xuống khích lệ nói.
Đỗ Địch An tiếp nhận, chỉ cảm thấy phân lượng nhẹ hơn vài phần so với cung tiễn của Thú Liệt giả lúc trước, nhưng đối với đại đa số Thập Hoang Giả mà nói vẫn cực kỳ nặng, lúc này hắn rút ra một mũi tên từ bao đựng tên trên lưng, tay kéo gân dây cung nhắm vào tấm bia kia.
Khoảng cách nhìn ra khoảng 30m, vèo một tiếng, lợi tiễn phóng ra như bay đáp cánh ngay trên tấm bia nhưng không trúng hồng tâm mà chênh lệch một khâu nửa.
- Không tệ, trước kia có luyện qua sao?
Thanh niên nhìn thoáng qua kinh ngạc nói.
Đỗ Địch An gật đầu nói:
- Có luyện mấy ngày.
- Vài ngày sao. . .
Thanh niên khẽ gật đầu lấy ra một cuộn keo đen nói:
- Ngươi bịt một con mắt lại rồi bắn cho ta xem thử.
Đỗ Địch An gật đầu che một con mắt sau đó kéo cung, trong đầu tìm kiếm vị trí bia ngắm lúc trước mặc dù dùng khứu giác giúp hắn nghe thấy một mùi hương nhàn nhạt từ bia ngắm nhưng hắn không muốn dựa vào khứu giác mà muốn xem xem chính mình có thiên phú về xạ thủ hay không.
Vèo!
Mũi tên nhanh chóng bắn ra.
Pặc một tiếng đính tại mục tiêu.
Nghe được thanh âm trong bia ngắm, Đỗ Địch An kéo xuống đai đen nhìn lại vị trí lúc trước bắn thì chênh lệch cũng không lớn.
- Xem ra ngươi rất có thiên phú xạ thủ.
Thanh niên lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Dù ngươi có thể chất tương đối cao, nhưng chỉ luyện mấy ngày mà có thành tích như vậy cũng cực kỳ khó, ngươi phải cố gắng hơn nữa, cố gắng có cơ hội trở thành Trung cấp Thú Liệt giả chức vị thợ săn thứ hai của tập đoàn.
Đỗ Địch An kinh ngạc nói:
- Tập đoàn đã có một vị thợ săn đạt tới Trung cấp Thú Liệp giả sao?
- Ừ, có tổng cộng tám vị Trung cấp Thú Liệp giả, hai vị kỵ sĩ, ba vị chiến sĩ, hai vị đạo tặc, một vị thợ săn.
Thanh niên mỉm cười nói:
- Lựa chọn thợ săn ít bởi vì năng lực đơn độc tác chiến của thợ săn quá kém, nếu không có người hỗ trợ rất khó giết được con mồi, hơn nữa quá mức ỷ lại đoàn đội, đây cũng là nguyên nhân Trung cấp thợ săn rất thưa thớt.
- Năng lực đơn độc tác chiến của Thợ săn kém?
Đỗ Địch An không khỏi nhìn hắn một cái, lựa chọn chức nghiệp thợ săn là vì nhìn trúng năng lực tác chiến đơn độc của nó, xem ra hẳn là chức nghiệp đơn độc mạnh nhất!
Chiến sĩ và kỵ sĩ thường xuyên chiến đấu với quái vật ở tiền tuyến nên năng lực chiến đấu tăng lên rất nhanh mà thợ săn chỉ phụ trách bắn tên ở phía sau nên cảm ngộ có thể thu hoạch rất ít, chỉ có thể dựa vào "Quen tay hay việc" .
- Thử lại lần nữa thiên phú của những nghề nghiệp khác.
Thanh niên mang Đỗ Địch An đi vào nơi kiểm trắc thiên phú thứ hai bên cạnh, nơi này chứa rất nhiều mộc đầu nhân, trên kệ có các loại đao kiếm và roi sắt dài ngắn không đồng nhất, búa đẳng binh khí, cũng không có trường thương, thương là biểu tượng của kỵ sĩ chuyên chúc
- Công kích mộc đầu nhân, đập nát nó, ngươi nhìn xem dùng binh khí gì thuận tay thì dùng binh khí đó.
Thanh niên cười nói.
Đỗ Địch An gật đầu cầm lấy trường kiếm đi đến trước một mộc đầu nhâ , dùng phương thức mà hắn có thể dùng để chém.
Liên tục bổ chém khiến hắn cảm giác được không được tự nhiên và không thuận tay, mũi kiếm dùng sức quá độ sẽ trượt.
Đỗ Địch An lập tức biết trường kiếm không hợp với mình liền đổi thành đoản kiếm.
Đoản kiếm thuận tay hơn rất nhiều, vừa dài hơn chủy thủ lại có thể dùng lực như chủy thủ khiến hắn yêu thích không buông tay, liên tục bổ chém cũng bất giác mệt mỏi.
Kế tiếp là binh khí khác như roi sắt, búa, chiến đao. . . Đỗ Địch An thử hết tất cả, cuối cùng vẫn cảm thấy dùng đoản kiếm và chiến đao tương đối thuận tay. Mà thanh niên căn cứ thành tích của hắn cũng cho ra đánh giá như vậy.
- Thiên phú Chiến sĩ của ngươi cũng không tệ, bất quá là thợ săn cũng rất tốt, nhìn lại xem ngươi có thiên phú kỵ sĩ không.
Thanh niên nói ra.
Kỵ sĩ tại đây và kỵ sĩ trong vách tường là bất đồng, tuy nhiên phương thức chiến đấu tương tự, nhưng kỵ sĩ trong vách tường càng coi trọng phẩm đức, trải qua nghiêm mật khảo hạch mới có thể trao tặng huân chương kỵ sĩ, mà kị sĩ ngoài vách tường là chức nghiệp chiến đấu dùng lực lượng làm trọng.
Đỗ Địch An ngồi trên ngựa gỗ nắm một cây trường thương không ngừng vung vẩy, cảm giác cực kỳ không được tự nhiên.
Thanh niên xem xét lập tức lắc đầu tiến hành kiểm tra cuối cùng.
Đạo tặc hạch tâm là giấu kín và tránh né, phương thức khảo nghiệm là một cái lồng lớn che kín, lồng tre này không ngừng lay động nên đao thương bên trong cũng sẽ không ngừng lắc lư không hề có quy tắc, hoàn toàn là dùng tốc độ phản ứng quyết định.
- Mặc cái này vào đi.
Thanh niên đưa cho Đỗ Địch An một bộ hắc sắc thiết giáp cồng kềnh.
Đỗ Địch An lúc này thay đổi, lập tức di chuyển vụng về.
Sau khi đi vào lồng sắt, thanh niên nhấn cơ quan, lồng sắt lập tức đung đưa, đao kiếm bên trong như vô số binh sĩ vây quét hắn, mất trật tự đâm tới.
Đỗ Địch An vội vàng trốn tránh, con mắt nhanh chóng chuyển động, ngẫu nhiên khóe mắt liếc thấy nhìn ngân quang liền nhanh chóng cúi đầu trốn tránh, thân thể phản ứng cực kỳ linh mẫn, thời gian lâu dần cũng dần nắm giữ quy luật nhất định, tránh né càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Mặc dù như thế vẫn có hai ba thương đâm tới hắn, bất quá có hắc sắc thiết giáp bảo hộ cũng không bị thương.
Rất nhanh khảo nghiệm chấm dứt.
Thanh niên mở lồng sắt, mặt mũi tràn đầy sợ hãi thán phục, nói:
- Chậc chậc, không nghĩ tới ngươi có thân thủ linh mẫn như vậy, dù thể chất của ngươi tương đối cao nhưng có phản ứng như vậy cũng quá mạnh rồi, nếu được ngươi liền chuyển chức làm đạo tặc đi, thiên phú ở phương diện này của ngươi tuyệt đối có thể khiến ngươi nhanh chóng đạt tới cấp bậc Trung cấp Thú Liệt giả, ở tập đoàn nhiều năm như vậy, thiên phú đạo tặc của ngươi tuyệt đối là Top 3, không là top 2.
Đỗ Địch An không nghĩ tới có được đánh giá như vậy, trong lòng vui vẻ, nhưng nghĩ lại liền nói:
- Ta thích làm thợ săn, giết địch bên ngoài ngàn mét.
- Cái này. . . Được rồi.
Thanh niên tiếc nuối thở dài cũng không bắt buộc, dù sao đây chỉ là kiểm tra đo lường đơn giản, chỉ có thể đại khái nhìn ra một ít thiên phú, cũng không phải hoàn toàn chuẩn xác, rất nhiều người ngay từ đầu không am hiểu nhưng về sau ngược lại càng thêm thuần thục, hắn cũng đã gặp mấy người.
Hơn nữa ở trong luyện tập, hứng thú là một thứ rất quan trọng, đây cũng là lí do tập đoàn không cưỡng chế an bài chức nghiệp, mà cho Thú Liệt giả tự do.
- Tuy thiên phú thợ săn và đạo tặc của ngươi rất cao nhưng không được kiêu ngạo tự mãn, tiếp theo phải nghiêm túc huấn luyện, thời gian của ngươi không nhiều lắm, tranh thủ trong vòng một năm trở thành một gã Thú Liệt giả chính thức. Tuy thời gian học tập của ngươi chỉ bằng một phần ba người khác nhưng ngươi đã nắm giữ Ma Ngân rồi nên thể chất và các phương diện tăng cường, học tập lại càng dễ, một năm sau nếu không thông qua kỹ năng khảo hạch, tập đoàn sẽ cưỡng chế tính đưa ngươi đưa đến ngoài vách tường cho ngươi tôi luyện trong thực chiến.
- Bất quá, sự nguy hiểm bên ngoài ngươi cũng hiểu rõ, cho nên nhất định phải cố gắng, hôm nay lười biếng thì ngày mai sẽ mất mạng.
Đỗ Địch An nghiêm túc, gật đầu nói:
- Ta biết rõ.
- Tốt rồi, đi ra sân huấn luyện với ta.