Chương 98: Giương Cung Tập Bắn
Sân huấn luyện Liệp Giả nằm ở bờ bên kia của một con sông nhỏ nằm sau tòa thành cổ, nơi đó có một bãi cỏ vô cùng rộng, lúc này đang có năm người đang đứng ở một bên, kéo cung lên bắn tên về phía cái bia cách xa đó trăm mét.
Năm người này theo thứ tự là bốn nam và một nữ, bên cạnh mỗi người đều có hai người hầu, đưa tên hoặc là dâng trà.
Lúc này, một thanh niên đi vào trong sân vỗ tay một cái, năm người này lập tức dừng lại nhìn sang đấy.
- Giới thiệu cho các ngươi một đồng đội mới, hoặc có thể nói là tiền bối tương lai của các ngươi.
Thanh niên kia mỉm cười, chỉ vào Đỗ Địch An.
- Tên hắn là Đỗ Địch An, từ hôm nay trở đi sẽ huấn luyện cùng các ngươi.
Năm người lập tức nhìn về phía Đỗ Địch An, ấn tượng đầu tiên thì hắn là một người thanh thú, tiếp theo là bình thản.
- Huấn luyện viên Hách, hắn là người mới thì sao có thể là tiến bối của chúng ta được ?
Một thiếu niên da trắng trong đó cau mày nói.
Thanh niên mỉm cười đáp lại.
- Địch An trước kia là Thập Hoang Giả, đoạt được Ma Ngấn ngoài ý muốn nên kỳ thực đã có thể trở thành Liệt Giả, chỉ thiếu một chút kỹ xảo chức nghiệp mà thôi, hắn học ở đây một năm liền sẽ tốt nghiệp, trở thành tiền bối của các ngươi, trừ khi các ngươi có thể hoàn thành khóa huấn luyện này, tốt nghiệp trước hắn thôi.
Năm ngươi có hơi giật mình, kể cả thiếu niên da trắng lúc trước cũng vậy, đều nhìn qua Đỗ Địch An thêm vài lần.
Thanh niên kia đưa Đỗ Địch An đến một chỗ trống trong hàng.
- Đây chính là vị trí của ngươi, xét thấy ngươi cũng có thể chất của Liệt Giả, huấn luyện hôm nay chính là bắn cung thanh đồng một nghìn lần, lúc nào hoàn thành thì khi đó mới kết thúc, tuyệt đối không nên nghĩ tới chuyện kéo dài tới ngày mai, nếu vậy thì ngươi sẽ vĩnh viễn không kịp ăn cơm tối.
Đỗ Địch An gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu rõ, hắn đã chứng kiến hoàn cảnh tàn khốc bên ngoài bức tường, cho nên mục đích tham gia huấn luyện của hắn không chỉ đơn thuần là hoàn thành nhiệm vụ mà là lấy mục tiêu đề cao khả năng bản thân là chính, mặc kệ thanh niên huấn luyện viên này cho nhiệm vụ nhiều hay ít, hắn đều sẽ khiến mình mệt mỏi đến cực hạn mới thôi !
- Mỗi một lần bắn tên đều phải vượt qua đường tuyến kia, bảy ngày đầu không cần ngươi phải bắn trúng bia một trăm lần, nhưng không thể bắn dưới một ngàn mũi tên !
Thanh niên huấn luyện viên đột nhiên chuyển thái độ từ hiền hòa thành lạnh lùng nói ra.
Đỗ Địch An gật đầu.
Hiển nhiên huấn luyện viên này đã sớm sắp đặt mọi thứ, ở chỗ tập bắn này đã có sẵn hai người hầu đang đứng đó, thanh niên kia phất tay ra hiệu một cái, một người hầu liền lấy cây cung trên kệ xuống, cố hết sức để đưa tới cho Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhận lấy tay nặng trĩu xuống, cân nặng này không khác với cây cung lúc trắc nghiệm thiên phú lắm, nhưng đối với hắn mà nói thì cũng không tính là gì, hắn lập tức giương cung lên nhắm thẳng vào cái bia kia bắt đầu tập bắn.
Thanh niên huấn luyện viên ở một bên quan sát, được một lúc từ tựa hồ cảm thấy buồn chán liền nói với Đỗ Địch An.
- Có gì cần hỏi thì cứ nói với hai người này là được, bọn hắn là người hầu phụ trách việc huấn luyện chuyên môn của ngươi.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, tiếp tục giương cung lên bắn.
Huấn luyện của thợ săn sơ kỳ chính là lặp đi lặp lại việc bắn tên, tăng cao độ chính xác của nó, dù sao đây là phương thức tấn công chủ yếu nhất của thợ săm, lúc phối hợp đi săn với đồng đội thì nếu như có sai lầm trong một lần bắn thôi cũng sẽ dẫn tới việc đồng đội chết thảm dưới móng vuốt của quái vật, cho nên yêu cầu về độ chính xác đối với thợ săn cơ hồ là mức độ biến thái !
Một thiếu niên mười ba – mười bốn tuổi bên cạnh Đỗ Địch An không khỏi tò mò đánh giá hắn, muốn nhìn xem xem kẻ nắm ngữ ma ngân cường đại đến cỡ nào.
Nhưng mà thiếu niên đó rất nhanh liền thất vọng, trình độ bắn tên của Đỗ Địch An còn kém hơn cả hắn, hơn mười mũi tên cũng không bắn trúng được cái bia ở khoảng cách trăm mét kia lần nào, thậm chí còn bắn lệch rất xa.
“Xem ra Thú Liệt Giả chỉ là thể chất mạnh một chút, không có gì đặc biệt.”
Thiếu niên thầm nghĩ trong lòng, cũng không quan tâm Đỗ Địch An nữa, tiếp tục việc huấn luyện bắn tên của mình.
Đỗ Địch An lặp đi lặp lại không ngừng, mỗi một lần bắn ra thì dần dần nắm bắt được một chút cảm giác, như là góc độ nào nhắm chuẩn, khoảng cách nhắm bắn sai lệch so với thực tế và lực bắn ra mạnh yếu tạo thành biến hóa góc độ như nào.
Ở thời đại trước, việc bắn trúng cái bia cách trăm mét là điều cực kì khó khăn, nhưng thể chất của Đỗ Địch An và năm người thực tập này không phải người bình thường của thời đại trước có thể so sánh, Đỗ Địch An thì càng không cần phải nói, năm Liệt Giả thực tập kia có thể kéo cây cung nặng như vậy hiển nhiên cũng là người được tiếp nhận chúc phúc của Thần nhiều lần.
Phải biết cung càng nặng thì lực càng mạnh, mà chỗ tốt của việc lực bắn mạnh thì ngoại trừ có thể bay xa hơn còn sẽ nâng cao độ chính xác lên!
Bắn càng gần càng dễ trúng, nguyên lý căn bản này nằm chính ở vấn đề lực bắn !
“Cung săn của người bình thường thì khi bắn ra năm mươi mét sẽ yếu dần, bất quá đối với cây cung nặng như trong tay ta thì khoảng cách tám mươi mét cũng chỉ như mười mét, mũi tên vẫn sẽ ở trạng thái mạnh nhất bay tới, nói cách khác, kéo cung càng căng thì lúc bắn ra càng bay xa, xem ra về sau phải làm một cái cung tốt hơn rồi !
Khi mà Đỗ Địch An cảm nhận được cảm giác bắn tên thì liền xác định lấy dự định tương lai luôn rồi.
Sưu ! Sưu ! Sưu !
Hắn không ngừng cài tên bắn cung, lặp đi lặp lại động tác đơn giản nhất, mỗi khi cái túi đựng tên hết thì người hầu bên cạnh sẽ hỗ trợ nhét thêm vào.
Vào lúc bắn đến mũi thứ hai trăm, xác suất bắn trúng bia của Đỗ Địch An rõ ràng đã được tăng cao, trên cơ bản thì mười mũi sẽ có hai mũi trúng đích, dù sao thể chất của hắn vốn đã rất cao, một khi thuần thục thì xác suất trúng bia sẽ được tăng cao rất nhanh.
Nhưng mà bắn trúng bia chỉ là bước đầu đơn giản nhất, muốn tiến thêm một bước thì độ khó phải tăng gấp mười lần !
Khi mà thiếu niên bên cạnh nghỉ ngơi, vô ý nhìn sang bia ngắm của Đỗ Địch An liền sửng sốt, trên bia ngắm kia đã cắm ba mươi mấy mũi tên lít nha lít nhít, mà trong lúc vừa rồi thì hắn chỉ bắn ra một trăm sáu mươi mũi tên, coi như Đỗ Địch An nhanh hơn hắn một chút thì cũng chênh lệch không nhiều, cứ như vậy tính ra thì xác suất trúng bia cũng không thấp, mặc dù không thể so sánh với hắn nhưng ít ra cũng có hi vọng đạt tới yêu cẩu của huấn luyện viên.
- Đổi bia mới.
Đỗ Địch An nói.
Một người hầu mặc giáp phục màu đen cẩn thận chạy tới thay bia ngắm từng li từng tí.
Sau khi thay xong, Đỗ Địch An tiếp tục kéo cung tập bắn.
‘Ba’ một tiếng, mũi tên cắm thẳng vào bia ngắm.
Đỗ Địch An lại bắn ra một tên, ‘ba’ phát nữa, lại trúng.
Đỗ Địch An tiếp tục bắn.
Mười mũi tên thì trúng đến năm mũi, mặc dù có ba mũi chỉ là trúng ở phần sát ngoài lề, suýt nữa là trượt nhưng thành tích này đã là không tệ.
Đỗ Địch An nhớ về Hành Thi ở bên ngoài bức tường, nheo mắt lại coi bia ngắm kia như là một con Hành Thi, coi hồng tâm là đầu của nó rồi không ngừng giương cung lên bắn.
Sau khi bắn tới bốn trăm mũi thì Đỗ Địch An đã cảm thấy cánh tay ê ẩm vô cùng, không thể không dừng lại để nghỉ ngơi, đợi cánh tay khôi phục lại thì mới tiếp tục huấn luyện.
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, bây giờ đã là hoàng hôn, mặt trời dần lặn về phía tây.
Đỗ Địch An đã bắn tới tám trăm mũi, sau khi bắn tới năm trăm mũi thì tỉ lệ bắn trượt của hắn đã tăng, cánh tay đau ê ẩm khiến cho hắn không tài nào bào trì sự ổn định, những lần bắn sau thuần túy là rèn luyện cảm giác của cánh tay mà thôi.
Lúc này thì năm Liệt Giả thực tập bên cạnh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, mệt đến mức thở hồng hộc, chào hỏi với Đỗ Địch An vài câu rồi rời đi.
Gương mặt của Đỗ Địch An đã như tắm bằng mồ hồi, cắn răng lại không ngừng giương cung bắn, mỗi một lần thì cánh tay đều sẽ đau nhức vô cùng, từ trong đáy lòng cũng sẽ có một âm thanh khuyên can hắn dừng lại nghỉ ngơi không ngừng, thế nhưng mỗi lúc như vậy thì hắn đều sẽ cố gắng nhớ lại Hành Thi và bộ dạng dữ tợn của nó, cùng với cảm giác tuyệt vọng khi bị đuổi theo thì từ đáy lòng lại có một cỗ huyết dịch sôi sục, giúp cho hắn kiên trì bắn tiếp.
Lười biếng là trời sinh nhưng kiên trì là chính mình lựa chọn.
.