Lời này vừa nói ra, Phụng An liền biến sắc.Phong Vân ngay sau đó nhướng mày khẽ cười nói:“Ngươi cùng ta có thể so sánh sao? Cho dù hôm nay là ta vu hãm ngươi, ngươi
cũng phải chịu thôi, ai kêu ngươi đầu thai không tốt.”
Dứt lời, rất nhanh quay đầu đi, sắc mặt lại biến đổi, vẻ mặt phẫn nộ
cùng thương tâm, ôm Mộc Hoàng hướng tới tiền điện của quốc chủ.Một bên
kêu la mong quốc chủ phân xử.
Mộc Hoàng từ từ nhắm hai mắt,nghe những lời xảo biện của Phong Vân,
trợn mắt hơi hơi liếc mắt về một cái thân ảnh cách đó không xa.Rừng cây
bên cạnh có một đoàn người đang nhanh chóng đi đến, hắn đoán không lầm,
thì người cầm đầu một thân long bào, đó chính là quốc chủ.
Mà lúc này Phụng An bị Phong Vân chọc giận hoàn toàn, gầm lên giận dữ:“Hách Liên Phong Vân, ta giết ngươi.”
Một bên vung lên hổ tiên trong tay, hướng tới Phong Vân hung hăng đánh tới một chút cũng không thủ hạ lưu tình.
-“Điện hạ, điện hạ.” Mấy người còn lại đuổi theo từ phía
sau, không khỏi tạo ra một tình huống hỗn loạn.Bị Hách Liên Phong Vân
làm cho tức giận mắng, chèn ép đều có thể, nhưng là không thể giết a.Nếu giết thì hậu quả……Một đám người không khỏi sợ hãi mà đồng thanh kêu
lên.Hách Liên Phong Vân chính là cái phế vật, Phụng An một roi vung
ra,đúng là đối thủ a.Phong Vân thấy vậy một bên ôm Mộc Hoàng chạy, một
bên liền hô lớn nói:“Cứu mạng a, bá bá cứu mạng a, Phụng An muốn giết Phong Vân……”
-“Bá bá, bá bá cái mẹ ngươi , hôm nay thiên hoàng lão tử có đến đây, cũng không thể nào cứu được ngươi.” Phụng An bị làm cho tức giận, vung roi, hổ trảo trong tay cũng đi ra,
liền hướng tới phía sau Phong Vân mà phác tới. Hổ trảo sắc nhọn hung
hăng hướng tới trước ngực của Phong Vân.
Phía sau mấy người nhìn thấy,bị dọa cho sợ hãi, một thân mồ hôi lạnh.