Sảnh trước cung điện trở nên vô cùng náo nhiệt.
Ở trong cung điện, Đỗ Tư, Hỏa Lôi, Đỗ Vân vẻ mặt lại rất trầm trọng.
“Tộc trưởng, tại sao tình trạnh cây sinh mệnh thụ đến giờ vẫn không có chút
khởi sắc, người nói phải làm sao bây giờ?” Hỏa Lôi nhíu mày nói.
Đỗ Tư nghe vậy cũng nói nói:“Tộc trưởng, Thảo Chi Hồn bị Phong Vân hấp thụ , mất đi Thảo Chi Hồn, cây sinh mệnh……”
Lực lượng hắc ám trong tộc của bọn họ đã bị diệt trừ.
Nhưng bọn họ chưa kịp vui mừng vì chuyện đó thì đã phát hiện cây sinh mệnh
vẫn không sống lại, vẫn là một cái cây khô cằn không có sức sống.
Bộ tộc tinh linh sau này……
Tinh Linh tộc trưởng đang tựa vào chiếc ghế cao nhất trong cung điện kia, nghe vậy khẽ cười cười nói:“Hãy để tùy duyên đi.”
“Tùy duyên, chuyện này sao có thể để tùy duyên.” .Tinh linh chiến đấu đứng sau Đỗ Vân nghe vậy nhảy dựng lên.
Không được, vận mệnh của bộ tộc tinh linh sao có thể để tùy duyên được.
“Vậy theo các ngươi làm thế nào mới có thể làm cho cây sinh mệnh sống lại
được?” Tinh Linh tộc trưởng nhìn ba người phía dưới, thản nhiên cười
cười nói.
Ba người nghe vậy đều trầm mặc. Không trầm mặc thì biết làm thế nào bây giờ. Ải bảo bọn họ cũng không có cách nào khác.
“Nhưng nếu như……”
“Ta đã đến.” Ngay lúc Hỏa Lôi trưởng lão đang muốn nó thì một tiếng cười
đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí nghiêm trọng này.
“Phong Vân .” Cả ba người đều sửng sốt, bước nhanh ra ngoài điện.
Tinh Linh tộc trưởng cười nhẹ nhưng vẫn ngôi yên tại chỗ.
Lúc này, ở ngoài cung, Hoàng Kim sư tử cùng tộc tinh linh cũng nghe thấy
giọng nói của Phong Vân, đều đồng loạt nhìn về nơi phát ra âm thanh đó.
Giữa không trung, cột ánh sáng lóe lên bắn thẳng lên trời, làm sáng rực cả bầu trời rồi dần phai nhạt.
Phong Vân đang ngồi bên trong.
Vạt áo nhẹ bay, mái tóc đen dài, mắt trong như nước, tràn đầy sinh khí.