Đám tinh linh bên cạnh đều giật giật khóe miệng.
“Phong Vân, an tâm, chớ nóng nảy! Đây chỉ là tin vỉa hè thôi.” Á Phi chậm rãi buông miếng heo quay trong tay ra rồi hướng về phía Phong Vân nói một câu.
“Đúng thế, chuyện này chưa chắc đã là thật đâu.”
“Ôi, cho dù là thật thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Á Phi của chúng ta chẳng lẽ không tốt hơn cái gã Mộc Hoàng đó hả?”
“Cũng đúng, cứ leo tường đi, leo tường đi!” Đám tinh linh lập tức mồm năm miệng mười nhao nhao cùng nói.
Phong Vân vừa nghe vừa vỗ vỗ bàn tay đầy dầu mỡ. Nàng đứng dậy rồi cất bước đi ra.
“Phong Vân, ngươi đi đâu thế? Muốn đi đánh cho cái tên leo tường kia một trận phải không? Để chúng ta giúp ngươi.” Mấy tinh linh thấy vậy thì nhất tề đứng dậy rồi quơ quơ nắm tay.
Phong Vân phủi đám bụi đất trên người mình một cái rồi vươn tay chỉ về phía đám tinh linh đang đứng phía sau và nói một câu, “Các mỹ nam, thời điểm cần các ngươi tới rồi đó, mau theo ta!” Lời nói vừa dứt, Phong Vân lập tức đẩy cửa bước ra ngoài.
Mấy gã tinh linh phía sau không hiểu Phong Vân có ý gì. Á Phi thì hiểu luôn, hắn chậm rãi đứng lên rồi từ từ đuổi theo, “Ta ghét cái trò khoe tài khoe sắc.”
“Đến lúc cần thì vẫn phải làm.” Phong Vân đi đằng trước làm
cử chỉ phất phất tay vô cùng phóng khoáng. Tin vỉa hè không đáng để tin, có điều nàng phải biết rõ ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đám tinh linh ngay tức khắc hiểu ra vấn đề, bọn họ đứng dậy sửa sang
lại vạt áo rồi cùng đi ra ngoài. Dọc trên đường đi, bọn họ đã không ít
lần làm cái trò khoe tài khoe sắc này.
Phong thái thoát tục, nét mặt tuyệt sắc.
Lúc này, trong đại sảnh của tửu lâu, mọi người đều vây quanh Tinh
Quang đang ba hoa khoác lác ở giữa, cả đám đều đang ồn ào tranh cãi,
nước miếng văng ra tứ tung.