Việc nhỏ, quả thực là việc nhỏ!
Mà lần này Phong Vân đến đây, nếu muốn thừa nhận cái người Mộc Hoàng
kia thì nhất định phải tranh đoạt để hắn phải nằm gọn trong lòng bàn tay nàng, nếu có bất kỳ ai dám như hổ đói rình mồi thì nàng đều sẽ giết
không tha.
Ra mặt một cách nhạt nhẽo vô vị ư, cút sang một bên đi! Nàng sẽ làm
chấn động tất cả người dân Nam Viên. Để xem về sau còn ai dám tranh
giành với nàng không.
Phong Vân nhìn vị đại tướng quân Nam Viên trước mặt rồi chậm rãi cười nói, “Món đồ chơi nho nhỏ thôi mà, quả thực không dám đặt ở nơi thanh nhã.”
Nàng vừa dứt lời, Hỏa Phượng liền vung tay lên, hồng y đại pháo lại bị hắn thu hồi lại bên trong không gian của hắn.
Sau đó, một đám người không coi ai ra gì lại tiếp tục đứng sừng sững.
Nhìn thấy Phong Vân nhẹ nhàng hời hợt như vậy, tất cả mọi người đều
không giữ được bình tĩnh. Vật đó có thể coi là món đồ chơi nho nhỏ được
sao, thế nếu những món to hơn thì thế nào?
Trên võ đài, Phong Dương và Lâm Quỳnh lùi lại đứng phía sau Phong Vân.
Một đám người nhìn bọn họ chăm chú như hổ đói rình mồi, thế nhưng lúc này bọn họ vẫn một mực nhẹ nhàng bình thản như thế.
“Đế nữ Thiên Khung, không biết trong một vòng vừa rồi ai là người hợp với tâm ý của cô nhất?” Nhìn thấy ánh mắt căng thẳng xung quanh đang đổ dồn về, Phong Dương cố nhịn cười hỏi một câu phá vỡ sự yên tĩnh.
Phượng Vũ Phi nghe hắn nói thế thì mắt vẫn chăm chú nhìn Phong Vân. Nàng ta cười nói, “Tiểu chủ cùng món đồ tinh diệu và giản dị vừa rồi đứng thứ nhất trong vòng này.”
“Tốt lắm, ngày mai tiểu chủ của chúng ta sẽ đến tham dự trận tỷ thí thứ hai.” Phong Dương vừa cười vừa ném lại một câu rồi xoay người chuẩn bị rời khỏi cùng đám Phong Vân.