Phải đóng cửa Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, cửa Sát đã mở ra, nếu muốn cứu người thì chỉ còn cách đóng cửa Càn Khôn Thiên Hợp Tháp.
“Không đóng được, tự nó đã mở cửa Sát ra!” Phượng Vũ Náo theo sát đằng sau Mộc Hoàng lúc này đã toát mồ hôi lạnh.
Một khi gặp phải sự công kích, bảo tháp sẽ tự động mở ra. Lúc ấy,
ngay cả người nắm giữ bảo tháp cũng không có cách nào can thiệp được vào hành động của nó.
Phong Vân ở bên trong tháp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Càn Khôn Thiên Hợp Tháp sao đột nhiên lại mở ra cửa Sát?
Phượng Vũ Náo vừa dứt lời, sắc mặt Mộc Hoàng liền trở nên xanh mét.
“Sao lại thế này?”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“A, cửa Sát mở ra…”
“Trời, bảy đạo hào quanh đều được mở ra rồi, việc này…”
Ba vị đế quân cùng phi thân lao xuống được một lúc thì mọi người có
mặt bên trong đấu trường mới lấy lại được phản ứng, vẻ mặt ai nấy đều
hiện rõ sự hoảng hốt và sợ hãi.
Bảy luồng ánh sáng liên tục di động, tiếng ầm ầm của hơn ngàn đạo sấm sét đánh xuống bên trong tháp cơ hồ lao thẳng vào lỗ tai của những
người bên ngoài.
Tất cả những người Nam Viên đang ngồi trên tầng cao điều biến sắc
mặt, cả đám liền phi thân lao về phía Càn Khôn Thiên Hợp Tháp. Bên trong đấu trường nhất thời đại loạn.
Nghe thấy tiếng ầm ầm phát ra từ bên trong bảo tháp, hai mắt Mộc
Hoàng trong nháy mắt trở nên đỏ ngầu. Không còn để ý đến bất cứ chuyện
gì khác, hắn giơ tay nắm chặt vào hư không, một luồng sấm sét trông như
thanh kiếm lập tức xuất hiện từ hư vô và nằm gọn trên tay hắn. Linh lực
lôi điện cũng đồng thời phủ kín toàn thân Mộc Hoàng. Một bộ chiến giáp
mà Phong Vân chưa từng nhìn thấy đã nhanh chóng bao trùm lấy cơ thể hắn. Trong khoảnh khắc đó, linh lực cường đạo ào ào xông ra làm kinh sợ cả
đấu trường thi đấu.
Bổ một kiếm vào khoảng không, Mộc Hoàng phi thân lao về phía tầng thứ tư của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp.
Không thể đóng cửa thì chỉ còn cách mạnh mẽ xông vào!