Từng lời từng lời âm vang mạnh mẽ thốt ra như châu như ngọc rơi trên mặt đất còn vọng lại tiếng vang thanh thúy.
Sư phụ Diêm La và sư bá Thần Tiên đồng loạt nhíu mày.
“Lời vừa rồi của người là có ý gì?” Vẻ mặt của sư bá Thần Tiên khẽ biến đổi.
Phong Vân chống người chậm rãi đứng lên, trong mắt nàng hiện rõ sự kiên quyết, “Ý của ta là, ta không cần thiết phải giấu giếm thân phận với chàng.” Bởi vì mặc kệ nàng là kẻ địch, đối thủ hay người thân của Mộc Hoàng,
Mộc Hoàng đã chấp nhận nàng thì hết thảy mọi thứ đó chẳng còn là vấn đề
gì nữa. Như vậy, trừ khi nàng quá ngu ngốc mới đi che giấu thân phận của chính mình để sau đó gây ra hậu quả không thể vãn hồi lại được, mà thực hiển nhiên, nàng cũng không cảm thấy bản thân có thể ngu ngốc đến mức
độ ấy.
Mà Mộc Hoàng cũng không ngốc đến độ chẳng thể phân biệt được địch ta, chàng không ngốc tới mức đi thương một nữ nhân có tâm tư che giấu và
muốn làm hại chàng.
Lời này vừa dứt, sư phụ Diêm La và sư bá Thần Tiên cùng nhíu mày đưa
mắt nhìn nhau một cái, vẻ tức giận tím tái trên mặt cũng từ từ biến mất.
Phong Vân lau vết máu trên khóe miệng và trầm tĩnh nhìn vẻ mặt hòa
hoãn của hai người mới vừa dịu cơn giận. Nàng chậm rãi và mạnh mẽ nói, “Các người không tin ta thì chí ít cũng nên tin tưởng Mộc Hoàng chứ.”
Lời này vừa nói ra, Diêm La và Thần Tiên lại đưa mắt nhìn nhau lần
nữa. Trong mắt hai người đều lộ ra một tia thông tuệ và bình tĩnh, trong khí trong nháy mắt cũng trở nên tĩnh lặng.